Vô Tiên

Chương 1672: Chương 1672: Đi không đổi danh (1)




Nam tử trường bào đó nhìn thì yếu đuối, nhưng bước đi lại rất nhanh. Còn chưa hiểu gì, Lý Đại Đầu chỉ cảm thấy trước mắt có bóng người nhoáng lên, đối phương đã vào lều trại đằng sau. Mắt hắn chớp chớp, thầm nghĩ, hỏng rồi! Chẳng lẽ vị tiên trưởng kia nhìn ra gì đó rồi sao.

Trong lòng có có cố kỵ, Lý Đại Đầu xoay người đi vào lều trại. Diệp Bách phu trưởng và ngô quan tướng do dự một thoáng, đều cúi đầu đi theo. Mà ba người Hồ Hiên, Ngưu Thắng và Tư Vũ không dám vọng động, lo sợ bất an đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau.

Bên trong lều trại không lớn rất ẩm thấp hơn nữa lại còn có mùi chua hôi. Hai vị thượng quan cố nhẫn nại, mà vị Lệ tiên trưởng kia thì lại hoàn toàn không để ý, không ngờ đi tới trước đệm rải dưới đất ngưng thần quan sát. Lý Đại Đầu đi tới, vội vàng nói:

- Không biết tiên trưởng có gì phân phó.

Hắn còn chưa nói xong, đối phương đã sắc mặt trầm xuống, quay đầu lườm hắn một cái, lớn tiếng thét hỏi:

- Người này là ai? Vì sao lại nằm ở đây.

Con mẹ nó, tiên nhân đúng là tiên nhân, liếc một cái là có thể nhìn ra 'Triệu điếc' là thật hay giả à? Lý Đại Đầu giật thót mùi, vội vàng khom người lui ra sau một bước, kích động ôm quyền nói:

- Đây là binh lính dưới tay ta, chỉ vì bị bệnh nên mới hôn mê bất tỉnh.

Lịch tiên trưởng bực mình hừ một tiếng, không ngờ vung tay tóm hờ một cái. Trong tóc rối của Triệu điếc đang nằm đó bỗng nhiên bay ra một cây cây trâm màu đỏ thẫm, bị hắn tóm trong tay. Hai mắt hắn như đại bàng, lạnh lùng lướt qua Lý Đại Đầu rồi nhìn về phía Diệp bách phu trưởng và Ngô quan tướng, không chút lưu tình chất vấn:

- Người này đúng là binh lính trong doanh của các ngươi à?

Ngô quan tướng thầm nghĩ, trong doanh trại có biết bao binh lính, lão tử làm sao mà nhớ hết được! Hắn liếc sang, Diệp bách phu trưởng ở bên cạnh hiểu ý, vội vàng cười ha ha nói:

- Làm sao lại giả được? Người này không phải chính là Triệu... Triệu....

Sau trận đại chiến nào mà binh lính dưới tay chả chết hơn nửa! Người này chết người khác tới, tốp này nối tiếp tốp kia, trừ phi là loại chó bất tử như Lý Đại Đầu này ra thì những người còn lại ai mà nhớ rõ được!

Diệp bách phu trưởng nhất thời trở nên lắp bắp, Lý Đại Đầu đã từ dưới đất nhặt một tấm thẻ lên, nói:

- Đây chẳng phải là Triệu Long từ quận Đào Lý tới ư? Thuộc hạ từng nhắc tới với bách phu trưởng đại ca rồi mà.

Trên tấm trúc bài trên tay hắn bị máu loãng thấm vào mà biến thành màu đen, có thể thể nhìn ra mấy chữ “Hổ Uy, Khiêu Đãng, Triệu Long, Ô Kiền, Đào Lý“. Hổ Uy Khiêu Đãng chính là phiên hiệu và binh chủng trong quân, Ô Kiền Đào Lý thì là quê quán.

- Hắn là binh lính tầm thường thì sao lại có pháp khí?

Giọng Lịch tiên trưởng đột nhiên trở nên cao vút, khí thế dọa người. Hắn giơ cái trâm trên tay lên, hung ác nói:

- Nếu có gì giấu diếm, đừng trách bản tiên trưởng trở mặt vô tình. . .

Lý Đại Đầu trợn tròn mắt, khi thấy rõ vật trong tay Lịch tiên trưởng thì ngạc nhiên khó hiểu. Con mẹ nó, một cái trâm gài tóc thôi mà, sao lại coi như bảo bối thế? Có điều mấy huynh đệ đều là hán tử luộm thuộm, thật sự chưa từng lưu ý tới những cái này.

Thấy tiên trưởng tự dưng nổi giận, Lý Đại Đầu gãi gãi đầu, nói một cách đương nhiên:

- Trong bãi tha ma ở sau núi có nhiều thứ này lắm, tại hạ tùy tiện nhặt ít quần áo cho Triệu Điếc, lại không nghĩ là bảo bối trong miệng tiên trưởng, lát nữa mấy huynh đệ ta sẽ lại đi xem thử.

Lịch tiên trưởng thấy vẻ mặt của Lý Đại Đầu không giống giả bộ, tiếp tục lớn tiếng ép hỏi:

- Chỗ nào sau núi? Mau dẫn bản tiên trưởng đi xem thử một phen.

Chỗ chôn người chết thì có gì mà xem? Lúc Lý Đại Đầu đang khó hiểu, Diệp bách phu trưởng ở bên cạnh hiểu ra, cười lấy lòng nói:

- Ha ha! Sau núi mà Đại Đầu nói chính là nơi loạn táng biên quân, ngày sau không ngại thì để thuộc hạ dẫn tiên trưởng tới.

Tròng mắt Lịch tiên trưởng lại đảo nhanh mấy vòng, lại cúi người nhìn đệm bẩn thỉu lót dưới đất. Nam tử nằm bên trên mặt vàng như nến, quần áo rách rưới bốc mùi khó ngửi. Hai mắt hắn nhắm nghiền, râu ria xồm xàm, hình hài gầy yếu, cả người trên dưới không thấy chút linh lực, rõ ràng chính là người sắp chết bị bệnh đã lâu.

Chả lẽ mình nhìn nhầm? Mấy binh lính hạ lưu này vận khí cũng tốt thật, có thể nhặt được một cây trâm có thể so với linh khí! Tạm thời cứ thu hồi làm pháp khí đã, để tránh các sư huynh biết được lại tâm sinh đố kỵ.

Lịch tiên trưởng ưỡn bộ ngực gần, cây trâm trên tay đã không thấy đâu. Hắn vung tay áo quát lên:

- Đại chiến sắp tới! Há có thể để cho người bị thương ở lại trong doanh làm mê hoặc quân tâm? Đưa tới dể lang trung trị liệu!

Hắn xoay người bước tới cửa trại, không quên ngẩng đầu thét to:

- Ai dám không nghe, ta sẽ tố cáo hắn tội trị quân không nghiêm!

Quan võ tướng xông đến bên cạnh bất mãn hừ lạnh một tiếng, vội vàng theo ra lều trại. Diệp bách phu trưởng sắc mặt trầm xuống, chỉ vào Lý Đại Đầu mắng:

- Đều là tại tên chó má ngươi gây răc rối cho ta! Còn không đưa người đi.

Lý Đại Đầu quýnh lên, vội vàng liên tục xua tay năn nỉ:

- Đưa Triệu điếc đi thì kiểu gì hắn cũng chết.

- Con mẹ nó, tiên trưởng đã hạ lệnh, ngươi còn dám tranh luận với lão tử à?

Diệp bách phu trưởng thái độ hung dữ, giơ tay lên muốn đánh người. Thấy Lý Đại Đầu mang theo vẻ mặt khổ sở liên tục ôm quyền cầu xin tha thứ, hắn cố nén giận, mắng:

- Sáng mai trước lúc mặt trời mọc, nếu tên Triệu Điếc này vẫn không thể tỉnh dậy và vác đao ra trận thì ngươi tốt nhất hãy khiêng hắn ra sau núi ném đi! Nếu không thì đừng trách lão tử một đao bổ chết ngươi!

Hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, Diệp bách phu trưởng nổi giận đùng đùng rời đi. Lý Đại Đầu vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi trên mặt, bùm một tiếng ngồi xuống đệm, không nhịn được thở dài thở ngắn. Con mẹ nó mùa mưa vừa qua, thời tiết thật sự là oi bức quá!

Chỉ chốc lát sau, ba huynh đệ ở ngoài lều trại lấm la lấm lét chạy vào. Hồ Hiên nhìn Triệu điếc tình hình vẫn như cũ, lại ghé tới bên cạnh Lý Đại Đầu, nói:

- Người này không chỉ ngực giấu vàng, trên đầu còn có bảo bối, hơn nữa ba tháng không ăn không uống chỉ ngủ mà không tỉnh, lai lịch thật sự rất kỳ quái! Không phải là chúng ta cứu lầm người chứ.

- Ngươi con mẹ nó nói đúng là hỗn đản thật!

Lý Đại Đầu mắng một câu, lại không khỏi trịnh trọng nói:

- Nơi thi thể Triệu điếc nằm ở sâu bên quân ta, một người gầy yếu như vậy căn bản khó có thể giết tới đây. Ngươi ăn nói bậy bạ như vậy, không chỉ là khiến hắn lập tức mất đầu mà còn hại chết chúng ta nữa.

Hồ Hiên hơi biến sắc, vội vàng cùng Ngưu Thắng và Tư Vũ ở bên cạnh liên tục xưng phải. Thông đồng với địch là tử tội lập tức chém đầu không tha.

Thấy ba người đã hiểu rõ lợi hại, Lý Đại Đầu lại trầm trọng nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.