Vô Tiên

Chương 1693: Chương 1693: Chiêu tai lãm họa (2)




Lời này nghe khó hiểu quá! Tang Thậm Nhi có chút ngỡ ngàng, lập tức lườm người vừa ra vẻ cao thâm kia một cái, mang theo một tia oán hận nói:

- Ngươi cam nguyện gặp cảnh khốn cùng, vẫn phải chịu cảnh nghèo khó cả đời! Đáng đời!

Ồ? Tang Thậm Nhi này vừa rồi còn là tiểu nha đầu ngây thơ hồn nhiên, lại trong nháy mắt biến thành oán phụ. Lâm Nhất kinh ngạc, chẳng muốn so đo với nàng ta, lại đột nhiên cầm dây cương lên ra sức giật mạnh, xe ngựa lập tức ngừng lại.

Cùng lúc đó, trên con đường phía trước xuất hiện một hán tử mặc giáp, tay cầm cương đao hùng hổ tức giận mắng Tra Bưu:

- Ngươi con mẹ nó dám đánh lão tử, thật đúng là to gan lớn mật.

Tra Bưu và hai đồng bạn bên cạnh giật nảy mình, vội vàng dừng thế đi ngưng thần quan vọng. Sau đó, ba người trao đổi ánh mắt với nhau, đều cùng cười rộ lên. Người chặn đường không ngờ là quân hán bị đánh trong trạm dịch kia, hiển nhiên là tới để báo thù!

Keng một tiếng, Tra Bưu rút cương đao bên hông ra, cười gằn mắng người đứng cách hơn mười trượng:

- Ngươi xuất thân quân ngũ, chắc biết kết cục quấy nhiễu quan sai! Trận đánh trước chẳng qua là đùa vui, nhưng hiện tại lại là chuyện liên quan tới sinh tử, cho ngươi kiến thức một chút thủ đoạn của đô thành vệ!

Gót chân gót chân hắn thúc mạnh vào hông Hổ Tuấn, giống như gió xoáy đột nhiên xông ra. Mà Cát An và Hạng Phán ở bên cạnh lại không cam lòng lạc hậu, đều thúc dục tọa kỵ theo sát phía sau.

Trên chiến trường, một con Hổ Tuấn có thể địch lại mười chiến sĩ bộ chiến. Mà hiện giờ ba người Tra Bưu nhưng Tra Bưu đều lao về phía hán tử kia, rõ ràng là muốn thừa cơ giết đối thủ!

Hai bên cách xa nhau chỉ một hơi chục trượng, có thể nói là nháy mắt là tới. Khi hai bên sắp va chạm, hán tử chặn đường cười quỷ dị, huýt sáo. Trên sơn đọa đột nhiên có dây thừng bật lên, theo đó là ba tiếng bực vang lên, ba con Hổ Tuấn ầm ầm ngã xuống đất. Bất ngờ không kịp đề phòng, ba người Tra Bưu bay ra, bùm một tiếng ngã xuống đất.

Ái ôi! Lần này rơi thảm quá! Ba người đều dùng mặt chạm đất, đầu vỡ máu chảy, thiếu chút nữa thì ngất đi! Có điều, tốt xấu gì cũng là hạng người bưu hãn, cuối cùng chật vật bò dậy được, giờ mới phát hiện đối thủ không thừa cơ đánh lén mà trốn vào khe núi ở bên cạnh, cùng một quân hán trốn ở đó đắc ý cười to.

Tra Bưu một tay ôm mũi, một tay cầm cương đao, đau đến chảy cả nước mắt. Hai đồng bạn còn lại tình hình cũng tương tự, đều liên tục giậm chân chửi mắng. ba con Hổ Tuấn bị vấp đã đứng lên, gào rú không ngừng, vẫn còn kinh hồn bất định.

Trên xe ngựa cách hơn hai mươi trượng, Lâm Nhất thần sắc vẫn bình tĩnh. Mà Tang Thậm Nhi ở bên cạnh thì sắc mặt đã trắng bệch, cả người run rẩy. Trong thùng xe, hai nữ tử còn lại qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn thấy tất cả tình cảnh ở bên ngoài, song song kinh hô.

- Cả gan chặn đường quan sai đô thành vệ, chính là tử tội diệt tộc! Các ngươi đến từ đội nào, còn không mau xưng tên ra. . .

Giận dữ nói xong, Tra Bưu không nhịn được nhổ một ngụm nước bọt kèm máu.

Người đó không cho là đúng cười nói:

- Ha ha! Lão tử chính là Bộ Khúc của quận thủ lân cận, ngươi con mẹ nó đến từ đô thành vệ thì sao? Đắc tội với lão tử, ta sẽ khiến ngươi bị hủy thi diệt tích, đừng có lấy tử tội diệt tộc ra dọa làm gì.

Tra Bưu ngẩn ra, lại giận không thể át. Hắn vung cương đao đánh về phía đối thủ, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Bằng vào hai người các ngươi mà muốn hủy thi diệt tích à, trước tiên ăn một đao của lão tử đã.

Cát An và Hạng Phán đều lau vết máu trên mặt, đằng đằng sát khí đuổi theo.

Hai hán tử đó thấy tình thế không ổn, không ngờ quay đầu bỏ chạy. Ba người Tra Bưu vừa ăn quả đắng sao chịu bỏ qua, nhấc chân đuổi theo. Trong giây lát, năm người trước sau biến mất trong khe núi đó, Chỉ để lại một chiếc xe ngựa ở ven đường, ba con Hổ Tuấn ngây ngốc đứng ở đó, còn cả ba nữ tử và một xa phu trên xe.

Thanh Mai run rẩy bước ra khỏi xe, nhìn xung quanh không thấy một bóng người qua đường nào. Hai quân hán đó mai phục ở đây, rõ ràng là đã có tính toán. Nàng ta nhất thời hoảng hốt, ôm ngực lo lắng nói:

- Tra đại ca, Tra thượng quan nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta biết phải làm sao đây.

Nàng ta lại vội vàng thúc giục:

- Tiểu Nhi, ngươi từ nhỏ đã thông minh có kiến thức, mau nghĩ biện pháp cho can nương đi.

- Nơi này hoang vắng mà chuyện lại xảy ra đột nhiên như vậy, ba thiếu nữ tử chúng ta thì có thể làm gì chứ! Chỉ mong Tra thượng quan sớm quay lại thôi, ài.

Sau tiếng nói mềm mại dễ nghe, trong xe truyền đến một tiếng thở dài.

Thanh Mai Vô kế khả thi đi lòng vòng tại chỗ, bỗng nhiên biến sắc, gấp giọng nói:

- Tiểu tử nghèo, ngươi đi đâu thế?

Thấy đối phương không để ý tới, nàng ta vội vàng đuổi theo, còn vươn hai tay ra cản lại, cũng hùng hổ mắng:

- Đứng lại cho lão nương.

Trên xe, Tang Thậm Nhi và Tiểu Nhi không hiểu đầu đuôi, đều giương mắt quan vọng. Tiểu ca đó không ngờ cứ thế bro xe mà đi, đúng là họa vô đơn chí.

Lâm Nhất nhảy xuống xe ngựa bước về phía khe núi, lại không ngờ có người chặn đường. Khóe miệng hắn nhấc lên, căn bản không thèm phân trần, mà tóm lấy tay Thanh Mai. Đối phương hoa dung thất sắc, lại không thể giãy ra, kinh hô:

- Đánh người rồi.

- Ta không đánh nữ nhân! Có điều. . .

Giống như là nắm một cành cây khô, Lâm Nhất tóm Thanh Mai ném sang bên. Đối phương trong lòng thở phào, lại khóc lóc om sòm mắng:

- Tiểu tử nghèo ngươi dám động một ngón tay vào lão nương.

Lâm Nhất thả tay nữ tử đó ra, chậm rãi giơ một ngón tay lên.

Thanh Mai sợ tới mức liên tục lui về phía sau, phô trương thanh thế thét to:

- Ngươi muốn làm gì.

Ngón tay Lâm Nhất điểm hờ một cái, mang theo vẻ mặt không thể nắm bắt nói:

- Có điều, ta giết nữ nhân!

Hắn hừ một tiếng, chắp tay sau lưng tiếp tục tiến về phía trước.

Thanh Mai không phân biệt được nông sâu, không ngờ giở ra bản lĩnh giữ nhà. Nàng ta túm váy giậm chân, điên cuồng chửi bới:

- Tiểu tử nghèo, cái đồ chổi cùn dế rách, còn dám vọng ngôn giết nữ nhân, dám động một ngón tay vào lão nương, Tra thượng quan sẽ một đao bổ chết ngươi.

Lâm Nhất dưới chân không ngừng, lại cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Mắng người chỉ thống khoái nhất thời, lại không tránh được chiêu tai lãm họa (mang tới tai họa) cho mình. Đợi khi ta quay lại, nhân quả tự thấy.

Hắn đột nhiên đi nhanh hơn. Chui vào trong khe núi không thấy thân ảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.