Vô Tiên

Chương 1692: Chương 1692: Chiêu tai lãm họa (1)




Tra Bưu dẫn theo hai thủ hạ, đánh cho hán tử kiêu ngạo đó một trận. Quân hán đánh nhau là chuyện rất bình thường, trạm dịch cũng không hỏi đến điều này. Người vây quanh sẽ xem náo nhiệt xong thì giải tán.

Sau một thoáng, đại viện trạm dịch im ắng. Mà nữ tử đó tên là Thanh Mai lại đầy ẩn tình nhìn chằm chằm Tra Bưu, còn thất hồn lạc phách nói:

- Tra đại ca, nếu không có ngươi, bảo nô gia biết sống thế nào đây.

Đối phương vỗ ngực bồm bộp, liên tục hứa hẹn:

- Muội tử, mọi chuyện đã có ca ca chịu trách nhiệm.

Từ tỷ tỷ lúc trước biến thành muội tử hiện tại, tất cả đều thuận lý thành chương. Cát An và Hạng Phán ở bên cạnh không lỡ thời cơ ghé tới góp vui, nói:

- Hắc hắc! Còn có hai huynh đệ chúng ta nữa.

Khi ba nam một nữ trấn an lẫn nhau, Tiểu Nhi dưới sự dìu đỡ của Tang Thậm Nhibước tới bậc thang trong viện. Nàng ta bỗng nhiên nhớ tới một câu chào phúng của người nào đó, không khỏi ngoái đầu lại nhìn. Người lái xe quần áo tả tơi đó vẫn đang gác chân, ung dung nhìn ra ngoài cửa sân.

Một đêm trôi qua, Tra Bưu tinh thần phơi phới dẫn theo năm người còn lại ra khỏi khách phòng tới trong sân. Lâm Nhất sớm đã ngồi trước càng xe, bên cạnh hắn lại nhiều có thêm mấy bình rượu, bên trên còn rải rác một đống xương.

- Ơ. Ta đã dặn dò quản sự và tiểu nhị của trạm dịch rồi, sao ngươi lại có rượu và đồ nhắm?

Thanh Mai ngạc nhiên, lại dùng khửu tay huých nhẹ vào Tra Bưu ở bên cạnh, gắt:

- Chúng ta chẳng lẽ nuôi một tên trộm à.

Đối phương gật đầu thật mạnh, phụ họa:

- Tên này đáng đánh.

Nhìn một đôi nam nữ làm bộ làm tịch đó, Lâm Nhất đột nhiên mỉm cười, nói:

- Ta tối hôm qua ngay cả đệm cỏ cũng không có, cho nên mới không thể không ở trên xe ngủ một đêm! Ngươi không chỉ cắt đứt rượu và thức ăn của ta, còn vu hãm ta là kẻ trộm, ha ha.

Tiếng cười của hắn chưa dừng, một tiểu nhị đã chạy tới, phân trần:

- Các vị quan nhân, xin cho tại hạ nói một lời. Tối hôm qua đại sư phụ ở hậu đường đột nhiên phát bệnh rồi đau bụng, vị tiểu ca này đi ngang qua dùng phương thuốc thôn quê chữa khỏi cho, cho nên mới dùng rượu và đồ nhắm để đáp tạ.

Đại sư phụ ở nhà bếp vì sao lại đột nhiên phát bệnh, Lâm Nhất làm thế nào lại vừa hay đi ngang qua, mọi người đều không rõ. Có điều lời nói của tiểu nhị này đã đủ để khiến Thanh Mai và Tra Bưu á khẩu không nói được gì.

Đoàn người ra khỏi trạm dịch, bên cạnh Lâm Nhất đổi thành Tang Thậm Nhi.

Thanh Mai vẫn muốn ngồi trước xe để khoe khoang vẻ phong tình, lại bị bình rượu chen cho không có chỗ. Nàng ta thuận tay muốn gạt xuống, lại được báo là một vò rượu năm mươi lượng bạc đấy. Dưới cơn oán hận đành phải quay vào thùng xe, lại vì bực bội mà đuổi nha đầu đó ra ngoài.

Lâm Nhất không muốn làm khó xử tiểu nha đầu này, thuận tay cầm một vò rượu lên uống. Tang Thậm Nhi tuổi còn nhỏ, ánh mắt lại rất linh hoạt. Trước xe có một khe hở để dung thân, nàng ta liền thừa cơ ngồi vào dó.

Đoàn người từ từ tiến vào trong đại sơn, núi hai bên dốc đứng, trước sau không thấy bóng người, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc và tiếng gót sắt kêu vang.

- Vị tiểu ca này! Ta tên là Tang Thậm Nhi, còn ngươi thì sao?

Thấy Lâm Nhất uống rượu không ngừng mà không hề lộ ra vẻ say xỉn, tiểu nha đầu không chịu nổi tịch mịch tò mò hỏi.

Bốp một tiếng, vò rượu không vỡ vụn ven đường. Nghe thấy động tĩnh, Tra Bưu quay đầu hầm hầm nhìn! Lâm Nhất thoải mái vỗ vỗ tay, có chút bất ngờ quay sang bên cạnh. Tang Thậm Nhi này bộ dạng khoảng mười hai mười ba tuổi, mặt mày thanh tú, nhưng vẫn còn nét trẻ con, mà trong thần thái lại mang theo mấy phần bộ dạng của người lớn.

- Ha ha! Ta họ Lâm.

Lâm Nhất cười nhạt.

Tang Thậm Nhi ừ một tiếng, lại nói:

- Lâm tiểu ca, ngươi một mình ở bên ngoài đi xin ăn khắp nơi, chẳng lẽ trong nhà không có thân nhân à?

- Người thân trong nhà đã mất lâu rồi, đi khắp nơi ăn xin...

Lâm Nhất dừng lại một chút, thầm lắc đầu. Đúng là bị tiểu nha đầu này nói trúng rồi, những năm gần đây lưu lạc thiên nhai, nháo nhác như chó nhà có tang, có khác nào là du đãng xin ăn.

Hắn chậm rãi nói tiếp:

- ... Thì có gì không tốt!

Tang Thậm Nhi nói một cách khẳng định:

- Trên không mảnh ngói che mưa, dưới không tấc đất cắm dùi, đói khổ lạnh lẽo mà không có nơi nương tựa, tất nhiên không tốt! Nam nhi phải ngồi xe đẹp, cưỡi ngựa cao, cẩm y ngọc thực, thê vinh tử quý, mới không uổng công sống mấy chục năm.

Lâm Nhất hơi kinh ngạc, lập tức cười khổ nói:

- Nói như vậy, ta thật sự là sống uổng một đời rồi!

- Ngươi tuổi còn trẻ sao lạ có thể chán chường như vậy? Cả đời ngươi không phải vì người khác mà sống, mà vì mình mà sống! Ngươi đã khó khăn cùng quẫn như vậy, sao không vì bản thân mà tranh khẩu khí.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Thậm Nhi hiện ra vẻ giận dữ. Nộ kỳ bất tranh, ai kỳ bất hạnh, chẳng qua cũng thế mà thôi!

Một phen quở trách này không ngờ đến từ một tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi, Lâm Nhất chép chép miệng, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Ta vì ai mà sống? Vì người khác, những người quen biết hiểu nhau đó cớ sao cứ từng người từng người ra đi? Nếu là vì mình, tại sao khổ tu mấy trăm năm, sau khi trải qua bao lần cửu tử nhất sinh lại biến thành phàm nhân?

Lâm Nhất ánh mắt chớp động, cười hỏi:

- Vậy ngươi nói xem ta nên thế nào?

Tang Thậm Nhi lập tức trở nên phấn chấn, nói:

- Chuyến này tới đô thành chính là cơ duyên! Kỹ thuật lái xe của ngươi không tồi, sau này cứ an tâm hầu hạ tỷ tỷ nhà ta, ít nhất cũng không lo áo cơm! Nếu tỷ tỷ được quân thượng sủng ái, sau này ngươi và ta đều được hưởng thụ vinh hoa phú quý theo.

Lặng lẽ quan sát Tang Thậm Nhi này, nụ cười trên mặt Lâm Nhất biến mất. Hắn thầm thở dài, quay lại nhìn về phía phía trước. Thấy hắn giống như là do dự không quyết, tiểu nha đầu lại nói với vẻ thương xót:

- Nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội, đã định trước là phải lẻ loi hiu quạnh cả đời.

Lâm Nhất nhướn mày, có thêm đăm chiêu. Sau đó, thần sắc hắn giãn ra, thản nhiên cười nói:

- Bất tri ngô sở dĩ nhiên nhi nhiên, mệnh dã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.