Vô Tiên

Chương 1691: Chương 1691: Lâm nguy cứu mỹ nhân (2)




Khi Lâm Nhất giơ tay lên nhìn, bên cạnh có người vặn vẹo thân thể, rít lên:

- Hừ! Đừng hòng chiếm tiện nghi của lão nương.

Hắn liếc sang, bất đắc dĩ nhíu mày.

Bốn phía thùng xe tuy cuộn rèm mềm lên, nhưng lại không mát mẻ gió lộng như trước xe. Tú bà Thanh Mai ngại bên trong chật chội oi bức, liền ra ngồi bên cạnh Lâm Nhất. Có lẽ nữ tử này có dụng ý khác.

Thấy Lâm Nhất biến thành thành thật, Thanh Mai chán ghét hừ một tiếng, lại hướng về phía trước ôn nhu hỏi:

- Tra thượng quan, không biết chúng ta lúc nào mới có thể tới đô thành.

Tọa kỵ của Tra Bưu chậm lại, từ từ tới bên cạnh Thanh Mai. Ánh mắt Hai người chạm nhau, một người lộ ra vẻ lúng túng khó xử, một người thì mi sắc phi vũ.

- Một ngày đi hai trăm dặm, không tới một tháng là các đến đô thành! Có Tra mỗ ở đây, Mai tỷ không cần phải nóng lòng.

- Tra thượng quan bề ngoài tục tằng mà uy vũ bất phàm, cũng là người biết quan tâm chăm sóc! Chỉ có điều.... Dưới chiếu lệnh, mỹ nhân các nơi đều tề tụ ở đô thành, không biết Tiểu Nhi nhà ta có được quân thượng sủng hạnh hay không, tuổi già của nô gia đều trông cậy vào nữ nhi này.

- Kim thượng thích mỹ nhân, mà Tiểu Nhi tiểu thư lại có dung mạo như tiên tử, các ngươi đi chuyến này chắc chắn sẽ có tiền đồ tốt! Vả lại Tra mỗ sao nhẫn tâm nhìn Mai tỷ không có chỗ nương tựa chứ, hắc hắc.

- Tri nhân tri diện bất tri tâm! Nếu Thanh Mai gặp người không quen, sợ là chỉ có thể tự than hồng nhan mệnh khổ thôi.

- Mai tỷ chớ lo! Tra Bưu ta chính là hán tử có trách nhiệm.

- Hừ! Nô gia chỉ sợ có người bội tình bạc nghĩa.

Giữa ban ngày ban mặt, hai người cứ như vậy liếc mắt đưa tình. Lúc ai nấy tỏa xuân ý, xe ngựa đột nhiên gia tốc, Thanh Mai ngửa cả ra sau, lập tức kinh sợ nói:

- Tiểu tử nghèo, muốn hại chết lão nương hả.

- Ái chà! Mai tỷ cẩn thận! Tiểu tử đánh, ngươi là cố ý muốn ăn đòn phải không.

Tra Bưu bộ dạng rất hoảng hốt, giống như là thương hương tiếc ngọc!

Lâm Nhất trợn mắt, cằm hất lên, khó chịu nói:

- Ngựa là cái, Hổ Tuấn là đực, hai con súc sinh muốn giao cấu với nhau, có liên quan gì tới người ta!

Hổ Tuấn Tra Bưu cưỡi, có lẽ là cô đơn lâu ngày, đúng là sinh ra hứng thú với ngựa kéo xe, thỉnh thoảng lại vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Ngựa không khỏi hoang mang mới đột nhiên chạy nhanh vài bước, thiếu chút nữa thì hất Thanh Mai ngã xuống xe.

Tình hình thực tế quả nhiên đúng như lời Lâm Nhất nói, một đôi nam nữ lập tức không tức giận nữa. Nhưng lời nói vừa rồi sao nghe chói tai thế.

Lúc chạng vạng ngày thứ ba, xe ngựa được Tra Bưu dẫn vào một đại viện tử giữa quan đạo.

Đây là trạm dịch của Ô Kiền, người qua lại đều là quan phủ quan phủ và quân hán. Nơi này không thể yên tỉnh như khách sạn tửu quán, cảnh tượng hơn lộn xộn bận rộn. Lâm Nhất lái xe ngựa vào, cố gắng tranh thủ tìm một chỗ. Khi mấy người đó bận rộn thu xếp hành lý, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn. Mấy đạo cầu vồng kiếm lướt qua trên không.

Thanh Mai tay cầm khăn lụa đứng cạnh xe ngựa, mang theo mấy phần thần sắc ghét bỏ quan sát bốn phía. Xung quanh toàn là quân hán tráng kiện, khiến cho cái mông cong veo của nàng ta rất gây chú ý. Ở cái nơi trước không có thôn sau không có điếm này, có trạm dịch để nghỉ chân đã là tốt lắm rồi, có thể vượt qua một đêm!

Hổ Tuấn và ngựa được tiểu nhị dắt đi an trí, Tra Bưu và hai thủ hạ đang chờ quản sự trạm dịch tới nghe phân phó, Thanh Mai thì hô lên về phía xe ngựa:

- Tang Thậm Nhi, đỡ tỷ tỷ ngươi xuống xe.

Đúng vào lúc này, một quân hán từ bên trong đi ra. Người này bộ dạng cao to, để râu quai nón, cả người tỏa ra mùi rượu. Chợt thấy trước người có một phụ nhân quyến rũ, không giống nữ tử đàng hoàng, hắn nở nụ cười dâm tà, vươn tay ra nhéo một cái vào ngực đối phương.

- Phi lễ.

Một tiếng hét vang vọng cả trạm dịch trạm dịch, xung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh. Người ở đây đều theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một mỹ phụ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đứng ngửa tới ngửa lui tại chỗ, vẻ mặt bi phẫn mà bất lực, còn không ngừng khóc:

- Nô gia muốn chết! Nô gia muốn chết.

Hán tử vừa động thủ dâm loạn ở bên cạnh cười ha ha, ý vẫn chưa tận xoay người rời đi.

Thấy vậy, Tra Bưu nổi cáu rồi! Lão tử còn chưa động thủ, ai con mẹ nó dám chiếm tiện nghi! Hắn hùng dũng oai vệ đứng ra, phẫn nộ quát:

- Đứng lại!

Ai ngờ đối phương căn bản không để hắn vào mắt, cũng không quay đầu lại cười ha ha nói:

- Ngươi con mẹ nó là cái thá gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.