Vô Tiên

Chương 1690: Chương 1690: Lâm nguy cứu mỹ nhân (1)




Đúng như Lâm Nhất thầm đoán, nữ tử trung niên chua ngoa đó không phải là hạng lương thiện, chính là một tú bà thanh lâu bản địa, tên là Thanh Mai, được khách làng chơi gọi là Mai tỷ hoặc là can nương. Nàng ta dẫn theo hai nữ tử tới quốc đô, nghe nói là phụng chiếu lệnh làm việc. Ba quân quan đó thì được quan phủ sai phái, có chức trách đi theo hộ vệ.

Chánh chủ trong thùng xe thì chỉ nghe tiếng chứ không thấy người. Tiểu nha đầu làm tỳ nữ thì chỉ có mười hai mười ba tuổi, tên là Tang Thậm Nhi (quả dâu). Ba vị quân hán do Tra Bưu cầm đầu, hai vị còn lại phân biệt tên là Cát An và Hạng Phán. Quận Đào Lý chuyến này đi phải xa hơn hai ngàn dặm.

Người đánh xe lúc trước là Vương lão hán, trước lúc khởi hành trong nhà xảy ra đại sự, liền vội vàng bỏ xe ngựa chạy về. Thì ra là vợ già đột nhiên chết bệnh, trong cơn bi thương hắn không có tâm tư đi xa. Quân hán tìm tới cửa bức bách không được, dưới cơn giận dữ đánh cho một trận. Trời đã muộn, Tra Bưu đang vội vàng tìm người đánh xe khác thì vừa hay gặp một tiểu tử nghèo ở ven đường.

Hỏi đường lại ăn một trận mắng, mạc danh kỳ diệu gặp quan sai, còn coi là ban ơn lớn, đây con mẹ nó là chuyện gì thế! So với tức giận mà phát tác, không bằng tùy cơ ứng biến. Có xe ngựa thay cho đi bộ bôn ba vất vả, lại có người cho ăn cho uống cũng miễn được cái quẫn bách trên đường, còn có ba quân hán dẫn đường có thể tránh được không ít phiền phức, cớ sao mà không làm chứ!

Như vậy, Lâm Nhất từ một tên nàng mày ven đường lắc mình biến hóa thành người lái xe. Trong bóng đêm, hắn đánh xe tới một trấn nhỏ ở phía trước nghỉ trọ. Ba nam ba nữ đó đều có phòng, rượu và thức ăn. Một mình hắn thì được an trí ở trong đống cỏ cạnh chuồng ngựa, phẩn thối nước tiểu khai lại cộng với nóng bức, thê thảm làm sao!

Bị ghẻ lạnh như vậy, Lâm Nhất cũng không thèm để ý. Hắn tự tìm tiểu nhị khách sạn đòi rượu thịt, sau đó thì ở chỗ mát mẻ sau vườn mà ăn uống.

Sáng sớm hôm sau, hậu viện khách sạn có một phen bận rộn. Tang Thậm Nhi và một nữ tử thong thả đi tới trước xe ngựa, không khỏi đều ngẩn ra. Trên xe một người đang nằm ngủ say chưa tỉnh, mùi rượu nồng nặc. Trong lòng hắn ôm một bình rượu, phía sau còn lăn lóc hai vò Khai Phong rỗng.

Tang Thậm Nhi có chút không biết làm sao, quay đầu nói:

- Tỷ tỷ...

Được gọi là tỷ ỷ chính là Tiểu Nhi kia. Nàng ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc đen như mây, da thịt nõn nà, mắt sáng như nước, xinh đẹp kinh người. Lại thêm dáng vẻ thướt tha, váy dài chạm đất, trong cử chỉ có một phen phong tình khác lạ!

Nhìn hạng rượu thịt trên xe, đôi mi thanh tú của Tiểu Nhi nhíu lại. Nàng ta giơ khăn lụa lên phẩy nhẹ cho bớt mùi rượu, rồi chậm rãi nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Đường xá xa xôi mà lại lười biếng thế này! Mau gọi hắn dậy đi.

Tang Thậm Nhi còn chưa đi lên, ba nam một nữ đã đi tới. Thanh Mai đi giữa hô to gọi nhỏ:

- Cái tên xin cơm ngươi, một đêm ăn uống không ngờ tốn hai mươi lượng bạc, sáu người chúng ta ở trọ cũng chỉ mất một nửa số đó.

Tra Bưu đi bên cạnh Thanh Mai, ánh mắt hau háu nhìn ngực nàng ta, không nhịn được nuốt nước miếng. Hắn không khỏi có chút lấy lòng cúi người xuống, nói:

- Hừ! Tiểu tử này lại muốn ăn đòn rồi.

Nữ tử đó cố ý mà như vô tình dùng vai cọ cọ rồi quay đầu liếc mắt đưa tình, nói:

- Tra thượng quan, còn không mau giáo huấn tiểu tử đó cho ta! Đánh cho vài trận, hắn tự nhiên sẽ biết điều.

Mùi thơm nức mũi, khiến người ta ý loạn tình mê! Tra Bưu ưỡn ngực, một tiếng ợ rất vang dội thống khoái vang lên. Hắn trừng mắt, thần thanh khí sảng, rung rung giáp sắt trên người đi nhanh tới. Hai hán tử tên là Cát An và Hạng Phán cũng thay đổi sắc mặt, thừa cơ tới gần nữ tử yêu diễm quyến rũ đó. Ai ngờ người ta lại ngoáy mông tránh ra, thần sắc đoan trang hơn nữa thần sắc nghiêm túc!

- Cái thứ tham ăn tục uống, ăn đòn này.

Tra Bưu đã đến trước xe ngựa, đá cho tên tiểu tử đang ngủ say chưa tỉnh đó một cước. Một đá này của hắn thế đại lực trầm, người bình thường e là không chịu nổi.

Đúng vào lúc này, Lâm Nhất đột nhiên xoay người ngồi dậy, thuận thế lách sang bên kia xe ngựa, bình rượu vẫn nằm trong tay. Hắn coi như không thấy Tra Bưu một cước đá hụt, ngược lại liếc một cái về phía Tiểu Nhi váy dài tóc đen, bất mãn nói:

- Nếu không không ăn no rượu thịt thì sao không nói sớm, ta tự đi đường khác.

- Nếu ngươi đi thì nhất thời khó tìm được người lái xe, biết phải làm sao đây.

Người ở đây còn chưa lên tiếng, Tang Thậm Nhi đã quýnh lên. Nàng ta ta lại nói:

- Tỷ tỷ của ta chính là phụng chiếu lệnh của quân thượng tới đô thành, không thể chậm trễ.

Tiểu Nhi ở bên cạnh có chút kinh ngạc, người nhà quê này mắt sáng, hoàn toàn không có vẻ say rượu, lại còn mang bộ dạng thờ ơ. Đường xá xa xôi, xa phu tận tâm tận sức thật sự là không dễ tìm. Hơn nữa người này lái xe thành thạo, ăn uống nhiều chút cũng không sao! Nàng ta kéo tiểu nha đầu bên cạnh, nói:

- Thậm Nhi, đừng có nhiều lời! Can nương, cứ cho hắn ăn no rượu thịt đi.

Có nữ tử này lên tiếng, Thanh Mai không tiện nhiều lời. Nàng ta hừ một tiếng, coi như là đáp ứng một cách không tình nguyện. Tra Bưu lại vẫn chưa hết giận, hướng về phía Lâm Nhất mà mắng:

- Tạm thời tiện nghi cho ngươi, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu.

Lâm Nhất ngửa đầu uống ngụm rượu, từ chối cho ý kiến cười cười lẩm bẩm:

- Ha ha! Lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu.

Trên đường lớn thênh thang, ba con Hổ Tuấn đi trước mở đường, phía sau là xe ngựa chạy nhanh! Lâm Nhất ngồi trước xe, sau lưng còn dựa hai bình rượu, bộ dạng thoái mái nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một chút cô đơn!

Ba, bốn trăm năm trước, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, từng đánh xe xe ngựa vội vàng như vậy xuyên qua núi rừng, lướt qua mặt cỏ, tới thủ đô của một quốc gia. Tỉnh cảnh ngày xưa và hiện tại nhìn thì giống nhau, nhưng lại hoàn toàn bất đồng. . . Thời quá cảnh thiên, lại giống như vẫn lòng vòng tại chỗ. Từ Đại Thương, Đại Hạ, Cửu Châu, cho đến tới một góc của tinh thần này, nhìn thì thiên trường đạo viễn, có điều lại là một vòng luân hồi mà thôi! Đường mặc dù càng đi càng xa, nhưng lại giống như vĩnh viễn tránh không được, thoát không xong.

Nghĩ tới đây, trong thần sắc đạm mạc của Lâm Nhất bỗng nhiên hiện lên một tia lãnh! Không tránh được phiền nhiễu thì vung kiếm mà chém, giờ quyền mà đánh, xem xem kết quả thế nào! Hắn nắm chặt quyền đầu, da thịt màu vàng nhạt bỗng nhiên căng ra, lờ mờ có mảnh giáp lồi lên, một tầng ánh sáng màu đen nhàn nhạt lóe lên rồi biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.