- Đánh người! Tiểu tử nghèo đánh người rồi, đánh nữ nhân rồi.
Tiếng kêu rất thê thảm, kinh người, lại phô trương thanh thế mà ngoài mạnh trong yếu. Thấy thế, Lâm Nhất dừng bước. Khóe miệng hắn lạnh lùng nhếch lên, mang theo vẻ trêu tức nhìn nữ tử đó. Tình hình này cũng không xa lạ gì. Đối phương thấy hắn không chút hoảng sợ thì lại thở hổn hển lao lên.
Đúng lúc này, thùng xe trên xe ngựa vén rèm, có người nhẹ giọng nói:
- Can nương! Đừng vội có gây chuyện! Cho hắn chút ngân lượng đi.
Lập tức một tiểu nha đầu hơn mười tuổi hiện thân, cũng linh hoạt nhảy xuống xe. Nàng ta một thân váy nhạt, tay cầm một cái ví tinh xảo, cũng từ bên trong lấy ra một khối bạc vụn, nói:
- Vị tiểu ca ở nông thôn này, đây là Tiểu Nhi tỷ tỷ ban cho, còn không mau tới bái tạ.
Khi Lâm Nhất đang kinh ngạc, phụ nhân trung niên trước mặt hắn bỗng nhiên vẻ mặt biến đổi, không ngờ vung khăn giậm chân oán giận nói:
- Ái chà! Can nương bị tiểu tử này chọc giận cho đầu óc mê muội rồi, chỉ sợ dính vận xui làm ảnh hưởng tới tiền đồ phú quý của Tiểu Nhi.
Không dây dưa, càng không thèm để ý tới cái gọi là ban thưởng, Lâm Nhất thầm hừ một tiếng rồi xoay người rời đi. Mà hắn vừa đi được mấy bước, trong tiếng gót sắt bình bịch, ba con Hổ Tuấn như gió xoáy chạy tới gần, bên trên còn có ba vị quân hán thân hình cao lớn. Người cầm đầu trầm giọng quát:
- Tiểu tử đứng lại.
Hai hàng lông mày Lâm Nhất nhướn lên, giương mắt nhìn. Mà phụ nhân trung niên ở bên cạnh đã bước nhanh tới, nũng nịu nói:
- Ái chà! Tra thượng quan tới rồi à, nô gia chờ vất vả quá! Vương lão hán đó sao không thấy dâu.
- Con mẹ nó, trong nhà xa phu đó có người chết nên không chịu đi xa, bị lão tử đánh gãy chân rồi.
Hán tử vừa lên tiếng nhảy xuống Hổ Tuấn, giáp sắt trên người kêu leng keng. Hắn nhổ một ngụm nước bọt, tay đặt lên cương đao bên hông, cười dâm tà với nữ tử trước mặt, sau đó nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, lớn tiếng thét hỏi:
- Tiểu tử nghèo biết lái xe không?
Hai hán tử phía sau hắn cũng hạ xuống đất, hai người mặc giáo da, đeo lợi nhận, vẻ mặt bưu hãn, lại vui vẻ nhìn chằm chằm vào xe ngựa. Tiểu nha đầu Lúc trước hoa dung thất sắc, kinh hô một tiếng rồi chui vào trong thùng xe buông rèm mềm xuống.
Lâm Nhất lẳng lặng nhìn tất cả trước mắt, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Tuy nói lái xe không khó, nhưng ta lại có chỗ khác cần đi rồi.
Hắn chưa nói xong, hán tử họ Tra đó đã vung tay, nói như chém đinh chặt sắt:
- Con mẹ nó, chính là ngươi! Sắc trời đã tối rồi, lên đường quan trọng hơn.
- Vị thượng quan này, sao lại ép buộc làm khóc.
Lâm Nhất bất vi sở động, Mà đối phương lại bực mình mắng:
- Tiểu tử nghèo, đừng có được nể mặt còn không biết điều! Cho ngươi lái xe chính là thưởng cho ngươi một bát cơm. Còn không thức thời, lão tử đánh gãy chân ngươi đó.
Phụ nhân trung niên đó thừa cơ bỏ đá xuống giếng, ầm ĩ nói:
- Tiểu tử này đáng chết, Tra thượng quan cho hắn một bài học đi.
Chỉ hỏi đường thôi mà, có trêu chọc ai đâu? Lâm Nhất nhếch miệng, thầm thở dài! Hắn theo lộ khẩu nhìn về bốn phía, hai tay nhẹ nhàng nắm thành quyền đầu.
Đúng vào lúc này, trong xe có người nói:
- Chuyến này tới quốc đô, vừa hay đi qua quận Đào Lý đó! Vị tiểu ca này hay là giúp ta một lần, cũng có thể kiếm cho mình một bát cơm canh, chẳng phải là cả hai đều vui ư?
Nghe thấy vậy, ánh mắt Lâm Nhất chớp động. sau đó, hắn chậm rãi thả lỏng quyền đầu. Trong mắt những người này, mình chính là áo rách quần manh, thật sự còn chẳng bằng ăn mày! Có điều nữ tử chưa lộ diện kia cũng có thiện tâm! Chỉ tiếc.
- Tiểu Nhi tiểu thư đã lên tiếng, tiểu tử ngươi còn dám lằng nhằng à, lão tử ta.
Hán tử họ tra còn muốn phát tác thì hai vai Lâm Nhất đã nhún nhún, nói:
- Cũng được! Nếu mời ta lái xe, xin cho đủ rượu thịt!
Hắn hai chân trần nhảy lên xe ngựa, tư thế rất thành thạo. . .