Lâm Nhất nghỉ chân một lát trên quan đạo, sau đó lại lẻn vào trong rừng. Hắn tiếp tục tiến về phía trước, tìm nơi có khói bếp chạy tới. Sau nửa canh giờ hắn từ trong một sơn thôn chạy ra, trên tay còn cầm hai bộ quần áo rách nát. Có lẽ do ở gần biên ải, gia đình trên núi bần hàn, muốn tìm một đôi giày có thể đi cũng khó được như ước nguyện.
Đây là một khe núi không người, bên cạnh còn có một ao nước nông, chắc là do mưa dai dẫn tới. Lâm Nhất đến đây, quan sát trước sau một phen, liền cầm quần áo cầm trong tay vứt xuống đất, muốn tắm rửa một phen. Bộ dạng hiện tại của hắn mà đi trên đường, chỉ sợ sẽ khiến người ta sợ hãi. Mà hắn vừa cởi vải che hạ thân xuống, liền cảm thấy trong lòng lạnh toát.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất đột nhiên nảy về phía trước. Mà một đạo kiếm quang từ trong không trung thình lình xuất hiện, trong nháy mắt đã đánh trúng hậu tâm của hắn. Rầm một tiếng, hắn vừa nhảy lên liền bị đánh rơi xuống nước, làm dấy lên bọt nước lớn.
Đúng vào lúc này, có người từ trên không trung hạ xuống, trên da mặt tái nhợt là tử khí trầm trầm. Hai chân hắn hạ xuống cạnh hồ nước, giơ tay lên triệu hồi phi kiếm.
Bọt nước tan đi, người bị ám toán vẫn nằm trong nước bất động, mặc dù không thấy có vết thương do phi kiếm dẫn tới, nhưng lại khí tức mỏng manh, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Hơi lưu ý một chút, người vừa đến có chút bất ngờ hừ một tiếng, khinh thường nói nói:
- Trần truồng lộ thể, tóc dài ngang vai, hành tích lén lút, cách hơn mười dặm dã hiện ra nguyên hình trong pháp nhãn của bản tiên trưởng, nhưng không ngờ gân cốt lại cứng rắn đến thế.
Nói đến đây, vị tiên trưởng này không nhịn được mà cảm thấy đắc ý. Sư thúc còn ưng thuận kỳ hạn ba ngày, thật đúng là coi thường Tông mỗ quá! Sau khi tội tù trốn ngục, nhất định là tới cảnh nội Ô Kiền, chỉ cần ngự kiếm truy kích nhất định sẽ bắt được ngay! Hắn cười âm hiểm một tiếng, vươn tay ra chộp hờ vào hư không, không quên quát lên:
- Yêu nghiệt, xem ngươi còn gây ra được sóng gió gì nữa!
Người tới chính là Tông Thái phụng mệnh bắt người, không tốn nhiều công sức, liền tìm được Lâm Nhất trong khe núi.
Rầm một tiếng, một bóng người trần trụi phá nước mà ra. Tông Thái vươn tay ra tế ra mấy đạo âm khí trói lại, liền muốn quay về phục mệnh, không ngờ tình hình đột biến. Tù nhân hắn nắm trong tay bỗng nhiên thế tới nhanh hơn, trong nháy mắt liền đến trước mặt. Hắn trong lòng giật thót, vừa muốn lui về phía sau trốn tránh lại nghe bùm một tiếng nổ vang, đối phương đã giãy ra khỏi Âm Hồn tác. Sau đó thì một cú thiết quyền đánh tới.
Bụp một tiếng, động tĩnh bị đánh này không lớn, nhưng Tông Thái thân là tiên trưởng lại không muốn nghe thấy cái tiếng này nhất. Sau khi hắn lui về phía sau hai bước, liền đứng thẳng bất động, nhìn người trước mặt với vẻ khó có thể tin nổi. Trong ánh mắt thâm thúy của đối phương trừ sát khí chớp động ra chỉ có vẻ hờ hững khiến người ta không thể chạm đến! Đó là vẻ lãnh khốc đã trải qua nhiều giết chóc, đó là sự vô tình đã nhìn thấu sinh tử, đó là vẻ ngạo nghễ bễ nghễ vạn vật.
Tông Thái chậm rãi cúi đầu, bàn tay đang ôm bụng trước thõng xuống, trước mắt hắn tối sầm, liền giống như một đống bùn ngã vật xuống.
Lâm Nhất nhìn Tông Thái đã không còn sinh cơ trước người, nhổ một ngụm nước bọt. Bản sự không lớn, còn muốn đánh lén. Mà nếu không phải như vậy, ta sao lại dễ dàng đắc thủ? Hắn xách tử thi xuống khe núi, thuận tay bỏ lại trong một mương tối, lại dùng đất đá lấp lại qua loa cho xong việc. Về phần Càn Khôn giới của đối phương, hắn không để ý tới. trước khi tu vi chưa khôi phục thì thứ này chính là căn nguyên gây họa.
Về tới chỗ lúc trước, Lâm Nhất trần truồng nằm trong nước, sau một phen ngâm mình, lại dùng sức chà xát. Sau đó, hắn nhặt phi kiếm lên cạo râu. Tông Thái đã chết, đồng môn của hắn nhất định không chịu bỏ qua. Nếu Mình vẫn là bộ dạng trước kia, vậy quá gây chú ý, không thể không cẩn thận một chút.
Sau thời gian Một nén nhang, Lâm Nhất ném phi kiếmxuống rồi nghênh ngang bỏ đi. Đến xa xa, hắn lại chôn râu vừa cạo xuống, sau đó mới bước về phía xa xa. Ở trong mắt người khác, người trẻ tuổi tướng mạo, lại đi chân trần, quần áo rách nát được buộc lại bằng dây, rất giống một tiểu tử thôn nghèo. Hơn nữa trên mái tóc bù xù của hắn còn cắm một cành cây làm trâm cài tóc, lại càng tăng thêm vẻ khốn cùng và chán ngán.
Có điều có lẽ là do rửa sạch được một thân dơ bẩn, vẻ tiều tụy trên mặt Lâm Nhất đã mất hết, chạy như gió trong sơn dã, lại tự có vẻ phóng đãng và tùy ý.
Trời đã gần tới lúc hoàng hôn, Lâm Nhất thở hổn hển xuất hiện trên đường lớn. Chạy như điên năm sáu canh giờ, thật sự khiến cho người ta có chút ăn không tiêu! Ngoài ra, trước khi tìm tới nhà của Lý Đại Đầu, hắn còn muốn tới quận Đào Lý nhà Triệu Long một chuyến. Nhưng cứ đi vu vơ như thế này không phải là biện pháp, vẫn phải hỏi người ta.
Nơi này đã rời xa biên ải, người đi đường và xe ngựa lui tới trên đường cũng dần dần nhiều hơn. Đi về phía trước hơn dặm, chính là một lối rẽ. Trên đường có một chiếc xe ngựa đang đỗ, phụ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đứng bên cạnh đang nhìn đông nhìn tây.
Sau một thoáng, Lâm Nhất đến trước mặt phụ nhân đó. Hắn quan sát xe ngựa được trang trí tinh mỹ, giơ tay nói với đối phương:
- Xin hỏi, quận Đào Lý đi đường nào.
Ngựa kéo xe không nhanh như Hổ Tuấn, cũng gần giống với ngựa của Đại Thương, chỉ là cao lớn cường tráng hơn.
Khi ánh mắt Lâm Nhất nhìn về phía ngựa kéo xe, nữ tử đó lại mang theo vẻ mặt khinh bỉ quan sát hắn. Một tiểu tử ở nông thôn, nghèo tới ngay cả giày cũng không có, không ngờ dùng dây mây làm thắt lưng, dùng cành cây làm trâm, còn dám giả vờ giả vịt bước tới hỏi.
- Tiểu tử nghèo! Cút ngay cho lão nương.
Tiếng mắng chửi vang lên, lệ khí mười phần. Lâm Nhất ngạc nhiên quay đầu, giờ mới biết người ta là đang nói mình. Chỉ thấy phụ nhân đó một thân áo lụa đẹp đẽ quý giá, trên khuôn mặt được tô son điểm phấn cũng có vài phần tư sắc, nhưng lại nước bọt văng khắp nơi, vẻ mặt hung ác. Không chỉ như vậy, nàng ta còn một tay chống nạnh, tay kia cầm khăn lụa phất ra ngoài, giống như đang đuổi đi điềm xui.
Lâm Nhất nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Hỏi đường thôi, không trả lời thì thôi, sao phải lên tiếng làm nhục như vậy? Không sợ họa là từ ở miệng mà ra à?
Với tuổi tác của hắn, căn bản sẽ không so đovới một nữ tử phàm nhân. Nhưng gặp một người miệng lưỡi không tích đức như vậy, nói vài câu giáo huấn cũng là bình thường!
Nhưng không ngờ lần này gây họa rồi! Nữ tử nhìn như là giàu có đó lập tức lao tới, giống như bị điên gào thét:
- Một tiểu tử hạ lưu dám dọa dẫm lão nương hả, ta đánh chết ngươi.
Nàng ta vung hai tay cào tới mặt Lâm Nhất, hiển nhiên chính là tư thế liều mạng.
Lâm Nhất nhẹ nhàng tránh sang bên, nữ tử đó thu chân không kịp thiếu chút nữa thì ngã. Hừ một tiếng hừ một tiếng xoay người định bỏ đi. Mà đối phương lại tru lên như heo bị chọc tiết: