Chẳng trách trên đường gặp mấy thương binh liều mạng chạy vào núi rừng, chỉ bởi vì trở về cũng khó mà tránh khỏi cái chết nên mới như vậy. Khi Lâm Nhất đang bừng tình thì đã bị Tông Thái kia cách không tóm lên.
Trong sơn động ở phía sau Đại doanh, hơn mười hán tử nằm ngổn ngang. Thì ra những người này đều là hán tử lạc đơn vị bị tụt lại đằng sau của Tiên Phong doanh, mặc dù may mắn tránh thoát một kiếp, vẫn không thể tránh được quân quy vô tình. Lâm Nhất rúc ở trong góc, thờ ơ với những tiếng mắng chửi thỉnh thoảng vang lên bên cạnh. Hắn lúc này đã vô cùng chán ghét đối với quân doanh này, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn.
Đông Sơn Tử nói như thế nào? Ngày sau hỏi tội! Một người ngoại lai như ta đấu tranh anh dũng ở đây, liều cả mạng sống, lại có tội gì? Cho dù giết Lịch Nguyên thì làm sao? Một tiểu tiên môn không chỉ coi mạng người như cỏ rác, còn ở trên chiến trường tế luyện hồn phách của binh sĩ chết thảm, thật là buồn cười! Món nợ này tạm thời ghi lại, lão tử ngày sau nhất định sẽ đập nát Thần Đạo môn.
Lâm Nhất thầm hừ một tiếng, lặng lẽ nhìn xích sắt khóa hàng rào động khẩu, còn có hai binh lính canh gác ở bên ngoài. Thấy sắc trời vẫn sớm, hắn dứt khoát nhắm mắt ngủ, còn phát ra tiếng ngáy.
Lúc nửa đêm, tiếng trống canh vang lên, Lâm Nhất mở mắt. Những hán tử trong sơn động đều ngủ say như chết, không không ngừng phát ra tiếng đánh rắm, tiếng nói mê, tiếng khò khè. Ngoài những cái đó ra, chỉ có ánh đuốc ngoài động khẩu. Hắn hơi dùng sức, gây thú trói tay chân tạch một tiếc đứt phựt. Hắn ngồi dậy, đi tới động khẩu. Ngoài hàng rào vài ba trượng, hai binh sĩ canh gác đều ngồi dưới đất chợp mắt.
Lâm Nhất nhặt một viên đá dưới đất lên bóp nát rồi búng nhẹ. Hai đạo ám phong bắn tới, hai binh sĩ không rên được tiếng nào ngã vật xuống đất. hắn không do dựa, nhấc chân đá vào cửa hàng rào. Rắc một tiếng, cột gỗ to bằng cánh tay theo đó hóa thành mảnh vụn. Cùng lúc đó, các hán tử trong động bị kinh động, ai nấy từ dưới đất đứng lên, mở to hai mắt đang nhập nhèm mà ngỡ ngàng lúng túng.
- Là đi hay ở, xin cứ tự nhiên. . .
Lâm Nhất nhẹ nhàng bỏ lại một câu, sau đó biến mất khỏi động khẩu. Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, hán tử này lập tức như ong vỡ tổ tràn ra. Con mẹ nó, đây là trốn ngục tạo phản! Trái phải đều chết, chẳng thà lao ra thử vận khí.
Lâm Nhất mặc kệ tình hình phía sau, thoáng chốc đã chạy tới ngoài động. Phân biệt đại khái phương hướng một chút, hắn nhảy lên, nhanh chóng xuyên qua quân doanh biến mất trong bóng đêm. Mà hơn mười hán tử đó lại không có bản sự đi cao tới cao này, dứt khoát cướp cương đao, giơ đuốc đốt rơm rạ, lều trại để thừa dịp loạn mà thoát thân.
Chỉ một lát sau, trong đại doanh Ô Kiền ánh lửa ngùn ngụt. Có người hô lớn địch tập, có người sợ tới mức chạy loạn chung quanh, còn có người cầm cương đao giống như phát điên đâm chém lung tung. Sự thể trọng đại, tự có thượng quan lâm thời xử lý, còn không quên mời cung phụng đến xuất thủ tương trợ. Cứ như vậy, cho đến lúc rạng sáng, hỗn loạn bất thình lình xảy ra mới có thể được dẹp yên, cũng không tránh được truy cứu lý do, không ngờ là những binh sĩ bị nhốt gây ra.
Những binh sĩ bị nhốt trong sơn động này ba người chết dưới loạn đao, hai người chạy nhầm chỗ chui đầu vô lưới, những người còn lại thì không thấy bóng dáng. Việc này khiến các cung phụng rất mất mặt! Một đại doanh phạm vi Hơn mười dặm, binh lính không dưới hơn mười vạn, cho dù là thần thức cường đại cũng khó tránh khỏi sơ xót! Có điều, nghe nói người cầm đầu trốn ngục chính là một hán tử đen xì nhỏ gầy.
Lúc này mặt trời sáng dần, trước sơn động giam giữ tù tội kia, Đông Sơn Tử tiên trưởng vẻ mặt âm u. Hắn coi như không thấy binh sĩ và quan tướng vẻ mặt cung kính đứng xung quanh, không ngừng ngắm nghía hai thẻ trúc trong tay, trầm giọng lẩm bẩm:
- Người nọ là Triệu Long quận Đào Lý, hay là Lý Đại Đầu quận Hám Lý, hay là người khác trà trộn.
Đông Sơn Tử chưa nói xong, ở bên cạnh có một người bộ dạng như tướng quân cười làm lành biện giải:
- Năm ngàn quân tiên phong bị tập kích, theo doanh quan trưởng chết hết, chúng ta ở khó có thể điều tra rõ thân phận của chủ hung trốn ngục! Có điều, tại hạ đã phái ra thiết kỵ thám báo, khắp nơi truy bắt phản binh.
Lão giả ra vẻ đạo mạo này hừ lạnh một tiếng, nhìn hai binh lính canh gác đã được giải huyệt đạo, nói:
- Bất kể hắn là ai, lão phu cũng phải điều tra tới cùng.
Một vị cung phụng khác tiến lên một bước, trên sắc mặt tái nhợt mang theo nụ cười âm hiểm. hắn không cho là đúng nói:
- Việc này không nhọc sư thúc xuất mã, để tránh các đồng môn khác chê cười! Cứ để đệ tử đi một chuyến, xử lý dễ như trở bàn tay thôi!
Đông Sơn Tử vuốt râu trầm ngâm một thoáng, gật đầu nói:
- Cũng được! Người đó chính là mượn dùng Hổ Tuấn lúc này cũng chưa trốn được xa ngàn dặm, hạn cho ngươi trong vòng ba ngày phải bắt được hắn.
Lúc Mặt trời vừa lên, trong núi rừng tĩnh lặng xẹt qua y bóng người màu đen. Hắn một bước đi xa hơn mười trượng, còn chưa chạm xuống đất đã lại nhảy lên.
Người này giống như một con chim lớn bay lượn, nhanh như gió lại lộ ra mấy phần quỷ dị! Hai tay hắn dang ra, dưới chân lăng không lướt qua đồi núi, không đợn mượn thế tiến về phía trước đã lại không khỏi chậm lại.
Phía trước chính là một quan đạo bằng phẳng, khói bụi lượn lờ mà không thấy vết chân!
Người này quay người lại, tóc dài lộn xộn phất sang bên, lộ ra khuôn mặt của Lâm Nhất. Hắn râu xồm xoàm, thần thái tiều tụy, chỉ độc có đôi mắt là vẫn tinh quang rực rỡ. Hắn cả người gần như trần như nhộng, vừa đen vừa bẩn lại dính đầy vết máu, chỉ có hông quấn vải, cứ vậy hai chân chần đi giữa đường vắng ngày sớm, người dạ quỹ giữa ban ngày.
Một hơi chạy hơn tiếng, đã chạy được bao xa? Bằng vào thể lực hiện tại, chạy chắc gần bằng tu vi Luyện Khí kỳ năm đó. Như vậy, chắc đã để lại lộ trình năm sáu trăm dặm lại phía sau. Mà cung phụng trong quân doanh người tu vi cao nhất chỉ là Kim Đan, chắc thần thức của hắn khó mà dò được tung tích của mình.