Ánh rạng đông vừa hiện, núi rừng xanh nát đã bị bao phủ trong nắng sớm.
Trên một ngọn đồi yên lặng, Lâm Nhất buồn bã đứng đó. Trước người hắn là một nấm mồ đơn sơ, bên dưới an táng Lý Đại Đầu.
Sau một thoáng, Lâm Nhất ngửa đầu thở dài một tiếng. Màu máu trong mâu dã mất đi, sát khí trong ánh mắt cũng không còn bóng dáng, chỉ có một tia buồn bực trong thần sắc là mãi vẫn không hết đi!
Lý Đại Đầu, nếu không phải là ngươi nổi lòng trắc ẩn, Lâm mỗ sớm đã thi cốt cũng không còn! Mà ta chỉ có thể đem người từ trong đống người chết về để an táng, lại không thể cứu tính mạng của ngươi, có khóc cũng không làm được gì.
Người sinh ra ta là cha mẹ ta! Người dạy dỗ ta là sư phụ! Người cứu tính mạng, Diệp Vũ, Nhược Thủy tiên sinh, Kỳ Nhi, Đông Vũ Nhi, lão long... Còn có Lý Đại Đầu ngươi nữa! Mà người ngươi cứu rốt cuộc là ai, đến từ phương nào, ngươi đều không biết, lại vẫn sinh tử dựa vào nhau.
Có lòng hồi báo mà người xưa đã qua đời! Đợi tới khi có năng lực để làm lại chỉ có thể di hận đời đời.
Lý Đại Đầu, ta sẽ quay lại thôn Lũ Hạ quận Hám Lý, ngươi cứ an tâm đi! Chỉ tiếc không biết gia hương của ba người Hồ Hiên, Tư Vũ và Ngưu Thắng, đừng trách nhé.
Lâm Nhất khom người vái mấy cái rồi xoay người đi tới biên giới Xích Tang và Ô Kiền. Trải qua một phen giết chóc máy tanh này, hắn cảm thấy trong cơ thể đã có chút bất đồng. Mà tu vi lại vẫn không có động tĩnh, thần thức vô dụng, hắn vẫn khó hiểu đối với điều này. Có điều một thân khí lực đã quay về hai thành. Còn có sát khí khó hiểu dũng động trong đầu, khiến người ta trở nên điên cuồng khó kiềm chế được.
Đi đi nghỉ nghỉ liền trôi qua năm ngày, Lâm Nhất trên đường gặp mấy thương binh Ô Kiền. Thấy bộ dạng cả người máu dính thành vảy đen, tóc tai bù xù và bộ dạng dữ tợn, đối phương sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Sau khi hắn đuổi theo hỏi mới biết đây là người lạc đơn vị ngã bị thương trên sơn lộ lúc trước.
Khi nghe nói năm ngàn người dò đường toàn quân bị diệt, mấy thương binh đó lại hoảng sợ biến sắc, không ngờ chui vào trong núi hoang rừng rậm ở bên cạnh càng, giống như chim sợ cành cong! Lâm Nhất cũng chẳng muốn hỏi nhiều, tiếp tục tiến về phía trước. Khi hắn đi tới quan ải, bất ngờ đột nhiên xảy ra.
Cửa khẩu biên ải, vốn là nơi hai nước thủ, hiện giờ lại bị phía Ô Kiền chiếm. Từ xa nhìn lại lầu gác cao ngất, cờ xí tung bay, đao thương sáng ngời, cũng có một phen khí thế. Lâm Nhất đến đây, còn chưa tới gần cửa ra vào, liền kinh động tới binh lính trị thủ. Hắn trừ bên hông quấn một vòng nội khố ra thì có thể nói là trần như nhộng. Lại thêm tóc tai bù xù, cả người dính máu đen, giống như là quỷ mị.
Có điều trong nháy mắt, một đám binh lính Ô Kiền cầm vũ khí vây tới, ai nấy thần sắc bất thiện. Lâm Nhất không muốn sinh sự, liền nói rõ lai lịch của mình.
Hắn chính là một tiểu tốt tiên phong, đột nhiên bị phục kích, may mắn nhặt lại được một cái mạng.
Nói như thế nào thì mình cũng giết mấy trăm địch binh, cho nên mới có thể may mắn thoát thân. Công lao, khổ lao không nói tới, chỉ cần qua được cửa khẩu là con mẹ nó nghênh ngang mà đi, ai còn quan tâm tới chiến sự Ô Kiền và Xích Tang gì nữa! Lâm Nhất cho rằng là như vậy, nhưng lại có người không nghĩ như vậy. Hắn vừa nói ra lai lịch, hai đạo cầu vồng kiếm đột nhiên bay đến. Hắn còn chưa hiểu gì thì một người trong đó đột nhiên tế ra một đạo âm khí.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Nhất đột nhiên bị đánh ngã. Một người tưng là cao thủ Nguyên Anh lại năm lần bảy lượt bị tiểu bối khi nhục, hắn gầm lên:
- Tại sao lại như vậy.
Mà mấy hán tử cao lớn thô kệch lại thừa cơ nhào lên, trong nháy mắt đã dùng gân thú trói chặt hắn lại.
Hai người trên không trung vẫn đạp phi kiếm cao cao tại thượng, đó là một lão giả trăm tuổi và một nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt. Người trước râu tóc bạc trắng, thần thái uy nghiêm, nhìn thư thế thì giống như là tiền bối Kim Đan; Người sau thì là tu sĩ Trúc Cơ vừa ra tay bắt Lâm Nhất, để râu ngắn mang theo nụ cười lạnh.
- Tại sao lại như vậy à? Để Đông Sơn Tử lão phu nói cho ngươi hay nhé.
Lão già đó căn bản không thèm nhìn Lâm Nhất, ngẩng đầu vuốt râu nói:
- Đệ tử Trúc Cơ của Thần Đạo môn Lịch Nguyên bị người ta giết rồi chôn ở sau núi, còn giấu Càn Khôn giới và phi kiếm dưới gốc cây, đây tuyệt không phải là tu sĩ gây ra! Ngoài ra, năm ngàn quân tiên phong chết hết, chỉ còn mình ngươi sống, không thể không khiến lão phu cảm thấy tò mò.
Đông Sơn Tử, đây không phải là một trong ba vị cung phụng trong doanh sao! người còn lại thì không cần phải đoán, chắc chính là sư huynh Tông Thái của Lịch Nguyên. Càn Khôn giới giấu dưới gốc cây cũng bị tìm được, hai người này chẳng lẽ là đặc biệt vì mình mà đến? Lâm Nhất chật vật nằm trên mặt đất, trầm giọng nói:
- Lời nói của vị tiên trưởng này thật sự khiến ta không hiểu gì! Toàn quân bị diệt thì có liên quan gì tới một tiểu binh như ta chứ?
- Hừ! trước khi cái chết của Lịch Nguyên chưa rõ ràng, lão phu sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người khả nghi nào! Mà toàn quân bị diệt, lâm trận bỏ trốn chính là tử tội, há có thể cho ngươi được tranh biện.
Tay áo Đông Sơn Tử vung lên, hai tấm thẻ trúc dắt trên lưng quần của Lâm Nhất bay đến tay hắn. Hắn lập tức phân phó:
- Tông Thái, tạm thời giam giữ người này lại, ngày sau sẽ hỏi tội!