Vô Tiên

Chương 1685: Chương 1685: Huyết nhục đàn tràng (2)




Chợt thấy đám người Lâm Nhất hiện thân, hơn trăm hán tử cả người đẫm máu đó vội vàng chạy tới. Sau khi biết được lai lịch của đối phương, mọi người ở đây đều lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Trận chiến này, nhất định toàn quân bị diệt rồi!

Lúc này bóng đêm hàng lâm, địch quân đốt đuốc. Đám người ùn ùn vây tới, đao thương như rừng.

Do quá hoảng sợ, một hán tử vẫn còn trẻ không nhịn được chân run run quỳ xuống, lại bị đồng bạn ở bên cạnh một cước đá ngã, mắng:

- Xích Tang không đầu hàng, chỉ cần thủ cấp.

Người đó xấu hổ quá, không thể không dứng lên, thuận tay nhặt cương đao trên đất lên.

Lý Đại Đầu oán hận nhổ một ngụm nước bọt, có chút bất lực giơ búa tròn lên, nói:

- Kiếp này may mắn được làm huynh đệ, chỉ mong kiếp sau còn có thể gặp lại.

Hồ Hiênở bên cạnh nhếch miệng cười, thơ ơ nói:

- Chết sớm thì đầu thai sớm, kiếp sau tìm gia đình tốt.

Máu loãng va mồ hôlà quện lại với nhau, che mờ hai mắt. Lâm Nhất vươn tay ra lau, trong mắt lộ ra màu máu. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên trầm giọng nói:

- Lão tử không tin kiếp sau, chỉ luận kiếp này! Cho dù núi đao biển lửa, cũng phải xông vào! Theo ta mở một đường máu...

Hắn nói xong, xung quanh không có ai phụ họa, chỉ có những tiếng thở nặng nề vang lên.

Lâm Nhất trở lại nhìn về phía Đại Đầu, lại nói:

- Chết rồi thì mọi thứ đều hết! Không chết, Lâm mỗ sẽ tới Hám Lý Lũng Hạ một chuyến!

Sau khi bỏ lại những lời này, hắn lao mình về phía rừng đao thương, đột nhiên chém ra đao tàn trong tay, quát:

- Giết.

Lý Đại Đầu trợn tròn mắt, vung tay hô to:

- Giết.

Sau đó, hơn trăm hán tử đồng loạt phát ra tiếng gầm như sư tử hổ báo, ra sức đánh về phíatrước.

Một đao chém ra, một chùm mưa máu, mấy cái đầu người rơi xuống đất; Lại một đao chém xuống, đao thương đang đâm tới người gãy hết, kẻ địch hoảng sợ; Lại một đao quét ngang, xác chết bay tứ tung, máu chảy như trút. Lâm Nhất giống như một con giao long hung hãn thế không thể đỡ, mà đao kiếm như biển, trường thương như rừng, lại hết tốp người này tới tốp người khác lao tới.

Giết bao nhiêu người? Mấy chục, hay là hơn trăm? Lâm Nhất chỉ mới lao ra được hai ba mươi trượng liền bị chôn vùi trong sóng to gió lớn. Hắn một đao chém ngã mấy hán tử, thừa cơ nhảy lên quay đầu lại nhìn. Trong ánh sáng của đuốc lay động bất định, chỉ có binh lính Xích Tang nhiều không đếm xuể, mà Lý Đại Đầu và hơn trăm hán tử đó tất cả đều không thấy bóng dáng.

Chỉ trong chớp mắt đã chết hết rồi. Ngây người Lâm Nhất đang ngây người, hơn mười thanh cương đao đã đâm tới người, cũng có vô số trường thương liều mạng đâm tới. Hắn bùm một tiếng ngã xuống đất, còn chưa kịp bò dậy liền bị một thanh búa sắc bổ vào mặt.

Lâm Nhất ngã ngửa xuống đất. Trong nháy mắt, mắt nổ đom đóm, đầu đau như muốn vỡ ra, không nhịn được hự một tiếng. Cho dù là thân thể được đúc bằng sắt thép cũng vẫn cần phải có khí lực chống đỡ. Mà mặt lại là chỗ yếu nhất, không chú ý chút là trúng đòn nặng, thật sự khiến người ta khó mà chịu nổi. Vào lúc này, dao, búa, thương như những hạt mưa trút xuống.

Lúc này Lâm Nhất liền giống như rơi vào trong huyết hỏa luyện ngục, lại giống như bị vạn thiên lôi đình oanh kích. Mà lửa giận bất khuất của hắn thoáng chốc đã tràn ngập ngũ tạng, trong nháy mắt hóa thành ngập trời sát ý. Hắn đột nhiên nhảy lên, tóc dài tung bay, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt ánh lên huyết quang yêu dị, ngửa đầu thét dài.

Lúc này, Lâm Nhất không cướp đường mà chạy nữa. Hắn lao và trong đám người, đao phong dấy lên từng cơn bão táp, sau đó là huyết nhục bay tứ tung, tiếng gào khóc thảm thiết vang khắp nơi.

Lúc này Lâm Nhất đã quên mất sinh tử! Hắn giống như đã phát điên, chỉ muốn giết, giết, giết! Mà những người hắn muốn giết lại giết mãi không hết.

Trong ánh sáng le đói từ cây đuốc phát ra, một hai ngàn binh lính Xích Tang điên cuồng, chen chúc, vẫn rào rạt như sóng. Lâm Nhất tả xung hữu đột bên trong, rít gào không thôi, tức giận giết chóc không ngừng! Hắn đã sớm mỏi mệt, cái liều chính là sự điên cuồng máu tanh, sát phạt vô tình, bất khuất chí cương chí cường.

Thân thể Lâm Nhất càng lúc càng chậm lại, đao gãy trên tay cũng càng trở nên trầm trọng. Lúc hắn sức cùng lực kiệt, khí huyết nghẽn tắc trong cơ thể bỗng nhiên thông suốt. Bất tri bất giác, huyết quang trong mắt càng trở nên yêu diễm, trong ánh mắt lại có thêm một tầng hắc khí nhàn nhạt.

Bỗng dưng khí lực vốn có không ngờ đã trở lại mấy thành, Lâm Nhất đột nhiên gầm lên một tiếng, giống như phát điên lao vào giữa đám người. Đao gãy Trong tay hắn đột nhiên bắn ra phong mang dài mấy thước, thế không thể đỡ! Hắn phải khiến rừng cây sắt thép này hóa thành sinh tử đàn tràng. Dùng huyết nhục tế bái, chỉ để đạp phá thiên đạo trầm luân này.

Bùm.

Đao gãy không chịu nổi lực đạo mạnh mẽ mà nổ tung, mà trong mấy trượng trước người Lâm Nhất đã không còn ai dám tới gần. Hắn mình trần và chân trần, hạ thân che vải rách bươm. Mà trong tóc tai bù xù ướt sũng một đôi huyết mâu lộ ra sát ý băng hàn, cho dù là trong bóng đêm vẫn khí thế bức nhân.

Bễ nghễ nhìn bốn phía, Lâm Nhất chậm rãi cúi người xuống. trong vũng máu cạnh chân hắn, Lý Đại Đầu đang nằm ngửa. Hán tử đó mắt trợn trừng, vẫn sát khí lẫm nhiên! Mà tất cả sự không cam lòng, khó chịu, bất khuất, đều theo hồn mà đi.

Cảnh này, khiến cho trong sự điên cuồng mãnh liệt trong lòng Lâm Nhất bỗng nhiên có thêm một chút hàn ý. Chí cương chí cường, lại không đủ để chí tôn, tiếc rằng thiên đạo vô thường! Có thể tận tình giết chóc, có thể thản nhiên bước về phía tử vong, mà khi tất cả quy về yên lặng, hóa thành hư vô, lại khiến người ta bất lực và tâm ý thẫn thờ như vậy!

Bỗng nhiên, Lâm Nhất giống như tỉnh táo lại mấy phần. Hắn tóm Lý Đại Đầu lên, lại thuận tay cầm búa lên, xoay người lao về phía cuối sơn cốc. Có người chặn đường liền bị một búa bổ bay. Sau đó, mũi chân hắn điểm một cái, nhảy lên ba bốn trượng, lại nhảy bảy tám trượng, nháy mắt đã lướt qua đám người, đột nhiên biến mất trong bóng đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.