Năm ngàn người đi trong sơn đạo uốn lượn quanh co nửa tháng, không thấy bóng dáng địch. Mà sau khi đường bị chặn nửa canh giờ, trên ngọn núi ở hai bên đột nhiên xuất hiện nhiều bóng người, cũng theo đó là đá lớn rơi xuống, mũi tên như mưa...
- Con mẹ nó nằm sấp xuống hết cho ta.
Sau khi Lý Đại Đầu rống lên một tiếng liền vội vàng không ngừng tránh tảng đá rơi xuống bên cạnh.
Lâm Nhất co người lại, dùng đao gãy bảo vệ đỉnh đầu, giương mắt nhìn chung quanh. Có người đang chạy thì bị đập thành thịt băm, người nằm trên đất lại bị nỏ tiễn bắn xuyên người, khắp nơi đều là đá rơi nảy lên nảy xuống, huyết nhục bay tứ tung. Chỉ trong nháy mắt trong khe núi chật hep đã là một mảng hỗn loạn, huyết tinh hỗn độn, vô cùng thê thảm. Những binh sĩ đột nhiên gặp tai họa bất ngờ không có chỗ nào để trốn, đành phải hét lên những tiếng thê thảm, khổ sở chống đỡ.
Sau thời gian một chén trà nhỏ qua đi, đá rơi thưa dần. Mà đường núi lại thành hình răng lược, bị những tảng đá lớn nhỏ chặng đứng. Cùng lúc đó trên ngọn núi ở hai bên có dây thừng bằng mây được thả xuống, vô số binh lính Xích Tang đang trượt xuống.
Lý Đại Đầu và Lâm Nhất bị mấy tảng đá to chặn ở trong một góc chật chội, mặc dù tuy có thể nhìn được tình hình ở bên ngoài, nhưng lại nhất thời khó có thể thoát thân. Hắn tuyệt vọng mắng:
- Con mẹ nó, đây là muốn chém tận giết tuyệt.
Hắn chưa nói hết, liền nghe thấy rầm một tiếng, một tảng đá chắn trước người đã bị người ta đá bay.
Vừa thoát vây, Lý Đại Đầu không chút do dự nhảy dựng lên, hô về phía Lâm Nhất:
- Kể Điếc, nơi này không nên ở lâu.
Hắn lại vội vàng hét gọi:
- Cá Chết, Hỗn Đãn.
Trong khe núi, thỉnh thoảng có binh sĩ may mắn sống sót từ các góc nhảy ra, ai nấy xoay người hốt hoảng bỏ chạy. Hồ Hiên từ bên cạnh thò ra, hoang mang kêu lên:
- Tư Vũ chết rồi.
Trong lúc đi tiểu, Tư Vũ liền thành xương cốt cũng không còn. Vận mệnh này vô thường, mạng người ti tiện có được tính là gì đâu! Lý Đại Đầu thở dài một tiếng, vung búa phân phó:
- Chạy đi.
Lúc này đã tướng không thấy binh, binh không thấy tướng, cứ chạy thoát thân quan trọng hơn! Hắn và Hồ Hiên quay đầu chạy về. Lâm Nhất thần sắc ngưng trọng, kéo đao chạy đằng sau.
Vừa rồi đột nhiên bị tập kích, năm ngàn người của Ô Kiền ít nhất cũng chết hơn nửa. Mà binh lính từ trên núi lao xuống thừa cơ chặn giết, khiến những hán tử sống sót sau tai nạn này hoang mang thất sắc. Khe núi chật hẹp, đường đi lại bị đá núi chặn, chỉ một thoáng sau, mấy chục người bọn Lý Đại Đầu liền bị chặn ở tại chỗ. Có người giận dữ mắng to, có người vung đao xông lên, trong nhất thời hỗn loạn vô cùng.
Đúng lúc này đã có địch binh lao xuống, mà nhóm binh sĩ Ô Kiền này vẫn tiến thối lưỡng nan, tình hình tràn ngập nguy cơ!
Thấy thế, Lâm Nhất cũng trở nên lo lắng theo. Hôm nay vô ý chút thôi e là sẽ phải toàn quân bị diệt! Chỉ có lao ra khỏi khe núi này, có lẽ mới cướp được một con đường sống! Ở yên tại chỗ chắc chắn là thập tử vô sinh!
Lâm Nhất không nghĩ nhiều, đầu vai huých Lý Đại Đầu đang giậm chân tức giận mắng chửi, trầm giọng nói:
- Ngươi và Hồ Hiên đi theo ta.
Nói xong, hắn xách đao gãy, hai tay dùng sức, tách đám người đang chen chúc ra. Những hán tử cường tráng to cao này không thể đứng vững, lập tức tách sang hai bên. Hắn thuận thế lao lên trước, thế không thể đỡ, trong nháy mắt liền tới chỗ bị chặn đường.
Ba binh lính kẹt giữa hai khối đá lớn, nhất thời không thể thoát thân. Lâm Nhất đi tới trước nhẹ nhàng nhảy lên, nhấc chân đá. Trong tiếng kêu gào thê thảm, ba người đó trực tiếp bay ra ngoài. Thế đi của hắn không ngừng, Lý Đại Đầu, Hồ Hiên ở phía sau đi sát theo.
Đi được hơn mười trượng, mấy tráng hán Xích Tang từ trên không lao xuống, ai nấy cầm đao thương hung ác cản đường. Lâm Nhất căn bản không thèm để ý, đao gãy trong tay giống như gạt gió vung ra, theo đó huyết quang lóe lên, xác chết bay tứ tung. Mà địch binh càng lúc càng nhiều, trong khe núi đã bắt đầu nổi lên hỗn chiến.
Lại mười mấy tráng hán chắn giữa khe núi. Lâm Nhất thờ ơ nghênh đón. Theo hướng đi của mũi đạo, không kẻ địch nào chống nổi. Trong nháy mắt hắn liền mở ra một con đường máu, lại không thể không quay người nhảy về. Đám người Lý Đại Đầu bị địch binh vây chặn, đang vung binh khí chém giết.
Lâm Nhất giơ tay chém xuống, trong nháy mắt kết liễu mấy địch nhân quấy nhiễu. Mà không đợi hắn gọi đám người Lý Đại Đầu bỏ chạy, phía trước lại xuất hiện một đám người. Hắn lau vết máu trên mặt rống lên một tiếng rồi lại xông lên.
Trên đường, Lâm Nhất không nhớ rõ đã hất bay bao nhiêu người. Trên người hắn đã dinh dính một lớp máu đen, giống như là từ trong biển máu đi ra vậy. Mà hắn vẫn nắm chặt chuôi đao ướt sũng, dùng mũi đao đã thủng lỗ hết lần này tới lần khác thu gặt mạng người một cách vô tình.
Sau chừng hơn một tiếng, Lâm Nhất cuối cùng cũng tới sơn cốc lúc đến. Mà hắn còn chưa kịp thở, liền ngây đơ tại chỗ!
Bên trong sơn cốc chỉ dài có vài dặm, một hai ngàn binh sĩ Xích Tang đang cản đường. Bên cạnh những tử thi chất thành đống, trên dưới một trăm binh sĩ Ô Kiền may mắn còn sống sót đang liều mạng chạy trốn.
- Con mẹ nó, hôm nay chết chắc rồi.
Lý Đại Đầu cầm búa đã dính bê bết máu, há miệng thở hổn hển. Đứng chung một chỗ với hắn là Hồ Hiên và mười mấy hán tử may mắn trốn được tới đây.
Lâm Nhất cũng ngực phập phồng, thở hổn hển không thôi. Sau khi ngủ say tỉnh lại, giết Lịch tiên trưởng kia cũng không liều mạng như hôm nay! Cơn mệt khó có thể chống chịu ập tới, khiến hắn tâm thần hoảng hốt. Dù là thân thể cứng rắn tới mấy, cũng không thể không chịu nổi dày vò như vậy. Lúc kiệt sức, tình cảnh sẽ thế nào thì không cần nghĩ cũng biết!