Vô Tiên

Chương 1683: Chương 1683: Đi đường chậm chạp (2)




Xích nhật chước chước.

Hành đạo trì trì,

Tái khát tái cơ.

Ngã tâm thương bi,

Mạc tri ngã ai. . .

Ngày hôm sau, đại quân Ô Kiền ở trong sơn cốc kết doanh phòng thủ. Mà năm ngàn người của Khiêu Đãng, Phá Phong, Khiêu Phong lại lĩnh mệnh đột nhập vào cảnh nội Xích Tang để dò đường.

Bên trong núi non trùng điệp, trên đường núi uốn lượn, năm ngàn người tiến tới. Tiếc rằng dưới chân gập ghềnh khó đi, một ngày chỉ đi được hai ba mươi dặm.

Nửa tháng qua đi, nhóm tiên phong dò đường này xâm nhập Xích Tang năm trăm dặm. Vừa đi qua một sơn cốc hẹp dài không lâu, có thám báo báo về, phía trước bị đá lớn lấp kín. Mọi người đành phải nghỉ ngơi ở hai bên đường núi, đợi bỏ được đá chặn đường ra thì đi tiếp.

Lúc năm ngàn người tới được đây đã sắp tới lúc hoàng hôn. Mà trong núi không gió, vẫn nóng nực khó chịu.

Lâm Nhất ôm đao gãy dựa vào một tảng đá, bộ dạng chật vật. Hắn tóc tai bẩn thỉu không chịu nổi, cho dù là trên bộ râu dài hơn ba tấc cũng dính đầy vụn cỏ, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng ngời. Mùi khai xộc tới, Lý Đại Đầu ở bên cạnh mắng:

- Đái thì ra xa xa chút, khai chết lão tử rồi.

Ngoài mấy trượng, đám người Hồ Hiên và Tư Vũ đang cởi truồng cười ha ha.

Lý Đại Đầu nhổ một ngụm nước bọt, nói khẽ:

- Nếu đêm nay phải cắm trại ở đây, e là không ổn.

Thấy Lâm Nhất nhìn sang, hắn nói tiếp:

- Đi cả nửa tháng đều thông suốt. Mà trước mắt đột nhiên bị chặn đường, theo Kể Điếc ngươi thì là thế nào.

Từ thân thủ Lâm Nhất biểu hiện một phen thân thủ, ba người Lý Đại Đầu không còn cười nhạo hắn thấp bé và gầy yếu nữa, mà coi hắn là một huynh đệ không thể thiếu! Cho dù là bản thân Lý Đại Đầu cũng luôn muốn nói vài câu với Triệu Điếc này để mong trong lòng được an ổn nhất thời.

Lúc này mặt Lý Đại Đầu lại lộ vẻ lo lắng, trong lời nói cũng không còn vẻ nhàn nhã như thường ngày. Lâm Nhất ngửa đầu nhìn ngọn núi dốc đứng ở hai bên, lại quan sát các binh sĩ đã vô cùng mỏi mệt chung quanh, có chút đăm chiêu nói:

- Nếu Xích Tang thật sự phái binh mai phục ở đây, chúng ta chắp cánh cũng khó thoát!

-Kế dụ địch rõ ràng như vậy, cho dù cho Triệu Điếc ngươi cũng có thể nhìn ra.

Lý Đại Đầu ngồi thẳng người, hai mắt trợn lên, tay xòe ra. Sau đó, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi lại nằm xuống, oán giận nói:

- Ta hôm qua từng nhắc tới việc này với Diệp Hậu bách phu trưởng, lại bị Ngô quan tướng mắng mỏ đuổi về. Nói là quân lệnh khó trái, một ngũ trưởng nho nhỏ như ta nếu còn dám nhiễu loạn quân tâm sẽ cắt cái đầu to của ta xuống.

Thở hắt ra mấy hơi, Lý Đại Đầu oán hận mắng:

- Con mẹ nó, chỉ mong đừng bị ta nói trúng, đây chính là năm ngàn mạng người đó.

Lâm Nhất im lặng một lát, khẽ gật đầu, nói:

- Người nhỏ, lời nhẹ, xưa nay luôn là vậy! Bất kể tiên hay phàm đều con mẹ nó như vậy cả thôi!

Lý Đại Đầu ồ lên một tiếng kinh ngạc, ghé tới khen:

- Kể Điếc, ngươi con mẹ nó mắng người cũng bí hiểm như vậy...Cái này...này...

Nhưng lời nịnh nọt lại thành ấp a ấp úng, giống như do dự không quyết. Sau một thoáng, hắn mới từ trong áo lấy ra một thứ, lại mang theo mấy phần trịnh trọng và lúng túng nói:

- Điếc huynh đệ, ca ca ta xin ngươi một việc, không biết có được hay không.

Ánh mắt Lâm Nhất nhìn vào tay Lý Đại Đầu, đó là một tấm thẻ trúc nho nhỏ, lại có chút bất đồng với thẻ trúc trong quân, bên trên còn khắc một hàng chữ nhỏ. Hắn có chút tò mò nói:

- Có chuyện cứ nói đừng ngại!

Lý Đại Đầu ha ha ha ha, tỏ vẻ thoải mái nói:

- Ta luôn thấy lần này khó thoát khỏi một kiếp! Kể Điếc ngươi có một thân bản lãnh thật sự, nếu may mắn quay về, có thể niệm tình đồng bào mà nói mấy câu với lão nương trong nhà ta, cứ nói...

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cúi đầu. Thấy hắn như vậy, Lâm Nhất từ chối cho ý kiến nói:

- Ngươi cuối năm có thể vinh quang trở về, sao phải nóng lòng nhất thời.

Thở dài một tiếng, Lý Đại Đầu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất, nghiêm mặt nói:

- Ngày hôm đó, nếu không phải ngươi xuất thủ cứu giúp, ta sớm đã thi thể nằm ở chốn đồng hoang rồi! Trước khi chết trước khi chết mới biết đã cô phụ sự chờ đợi mười năm của lão nương trong nhà! Ta cũng không dám mong được may mắn, nên có nhắn nhủ mới có thể an tâm.

Tướng sĩ khó tránh khỏi chết trước trận, Lý Đại Đầu tất nhiên hiểu đạo lý này. Thấy Lâm Nhất gật đầu đáp ứng, hắn thở phào, thoải mái cười nói:

- Nếu ngươi có thể quay về, thì nói với mẹ ta, Đại Đầu ta ăn ngon, ngủ ngon, sống khỏe!

Hán nhét tấm thẻ vào trong tay đối phương, lại nói:

- Nếu có gì bất ngờ, ta cũng sẽ tới nhà ngươi một chuyến. Cha mẹ ngươi chính là cha mẹ của Đại Đầu!

- Quận Hám Lý, thôn Lũng Hạ, Lý Đại Đầu...

Lâm Nhất quan sát tấm thẻ trong tay, nghe Lý Đại Đầu phân trần:

- Ta không biết chữ, đây là tấm thẻ mẹ ta tìm ngươi khắc, sợ ta lạc đường về nhà! Nhà của Kể Điếc ngươi ở đâu.

Bất ngờ! Người chết là chuyện bình thường! Không chết mới là bất ngờ! Người làm mẹ đều sợ con lạc đường. Lại không biết, ngày đi xa đó, nhà đã nằm ở trong lòng, chưa bao giờ quên!

Lâm Nhất cất thẻ trúc, lắc đầu nói:

- Cha mẹ ta đều chết sớm, không cần phải phí tâm.

Hắn vừa dứt lời, thần sắc lại biến đổi. Trong tiếng ầm ầm, trên ngọn núi ở hai bên đột nhiên có đá lớn rơi xuống. Tư Vũ và Hồ Hiênvội vàng xách quần nhảy dựng lên, cả kinh kêu to:

- Địch tập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.