Chạy chưa được trăm trượng, tiếng gót sắt phía sau càng lúc càng gần. Trong lòng Lý Đại Đầu trầm xuống, đột nhiên dừng lại xoay người. Ba người ở bên cạnh chậm lại theo, kinh ngạc nhìn lại. Hồ Hiên vội la lên:
- Đại Đầu ca.
Hai mắt Lý Đại Đầu trợn lên, cũng không quay đầu lại mà phẫn nộ quát:
- Không có người cản phía sau thì không ai sống được cả! Ngươi con mẹ nó nếu không cút ngay thì lão tử chẳng phải là chết vô ích à.
Hắn cầm búa lớn trong tay, một mình lao về phía năm con Hổ Tuấn cao lớn hung mãnh. Lần này hắn không hề tránh né, hung hãn dị thường.
Hồ Hiên và Tư Vũ do dự quyết, tiến thối lưỡng nan. Là chạy thoát thân hay là liều mạng? Trốn thì có Lý Đại Đầu cản phía sau rồi, có lẽ có thể thể thoát được một tính mạng; mà kết cục trực tiếp đối chọi với Hổ Tuấn thì chỉ có đường chết.
Hành động của Lý Đại Đầu khiến Lâm Nhất cảm thấy kinh ngạc! Hắn không kịp để ý tới hai người bên cạnh, hai hàng lông mày nhướn lên rồi quay người đuổi theo. Đột nhiên thấy phía trước có nguy cơ, đao gãy trong tay đột nhiên vung lên.
Kỵ binh đi đầu đuổi tới, gót sắt đạp xuống. Thân hình Lý Đại Đầu nhoáng lên một cái muốn nhé tránh, cũng thuận thế vung búa tròn trong tay lên. Kỵ sĩ trên Hổ Tuấn cười lạnh, vung mã đao chém xuống.
- Xoảng.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, búa tròn rời tay, Lý Đại Đầu không chịu nổi, đột nhiên ngã ra sau. Gót sắt của Hổ Tuấn thừa cơ đạp đến, hắn vội vàng lăn dưới đất né được một kích trí mệnh đó. Mà một đạo hàn quang đột nhiên bắn tới, khiến người ta không thể né tránh. Trong lòng hắn trầm xuống, lần này phải chết rồi.
Bùm.
Đúng vào lúc Lý Đại Đầu đang chờ chết, dị biến nổi lên. Một tiếng nổ vang lên, theo đó là một tiếng rấm, ánh đao đoạt mệnh đó rung động theo hướng lên trên, khiến ngờ xẹt qua đỉnh đầu hắn, còn thuận thế kéo theo một nhúm tóc. Mà hắn thì sợ tới mức nằm trên đất không biết phải làm gì, khi thấy rõ ngọn nguồn. Hổ Tuấn bị một khối đá lớn ném trúng đầu mà chấn kinh nhảy chồm lên, kỵ sĩ bên trên bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên mũi đao mới đi lệch.
Ai đã cứu mình? Khi Lý Đại Đầu đang kinh ngạc thì thân thể bỗng nhiên bay lên không rồi lướt về phía sau. Bùm một tiếng rơi xuống bên cạnh chân Hồ Hiên và Tư Vũ, hắn chẳng buồn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn những gì trước mắt.
Chỉ thấy Triệu Điếc đã nhảy lên cao, đao gãy trong tay quét ngang. Hàn quang lướt tới, rắc một tiếng, giống như bẻ gãy nghiền nát, kỵ sĩ vừa rồi cùng giáp sắt trên người bị cắt thành hai đoạn. Bên trong máu đen bay lả tả, hai chân trần trụi của hắn đá mạnh vào bụng Hổ Tuấn rồi giống như mãnh hổ xuống núi lao về phía một con ở gần đó.
Xoẹt.
Ánh đao qua đi, đầu người bắn lên cao. Sau khi Lâm Nhất lại trảm sát thêm một người, thân thủ càng mạnh mẽ hơn. Hắn giống như về tới ngày xưa, mũi đao chỉ tới, càn quét bát phương.
Vào khoảnh khắc chim khách bay lên chim tước rơi xuống, bốn tráng hán Xích Tang biến thành thi thể. Người còn lại chưa đến gần đã phát hiện, quay Hổ Tuấn lại muốn rời khỏi nơi thị phi. Lâm Nhất nhanh chóng đuổi tới ba bốn trượng, nhưng lại không thể theo kịp, đột nhiên ném đao gãy trong tay ra. Một bóng đen đột nhiên bay đi, trong nháy mắt đã đánh trúng đối phương rồi xuyên qua cơ thể hắn.
Lâm Nhất lúc này mới đi tới, cúi người nhặt đao gãy lên. Bốn phía máu tanh hỗn độn, năm con Hổ Tuấn trốn vào đồng hoang. Mà hắn vốn đang nghĩ xem súc sinh này và ngựa bình thường có chỗ nào khác nhau, chỉ đành bỏ cuộc. Hắn từ trên một tử thi ở bên cạnh tháo giày ra đi vào, lại xé hai mảnh vải làm dây giầy rồi buộc chặt lại.
- Con mẹ nó, Đại Đầu ta phải gọi ngươi một tiếng ca.
Khi ba huynh đệ Lý Đại Đầu phục hồi tinh thần, lại kinh thán một hồi. Ai nấy vội vàng chạy tới hỏi đông hỏi tây, còn không quên thuận tay cắt thủ cấp của binh lính Xích Tang xuống.
Lúc này sắc trời đã muộn, đại quân Xích Tang bại lui. Tiếng kèn truyền đến, khiến cho sơn cốc tăng thêm mấy phần nặng nề và bi tráng.
Lửa trại được đốt lên, mùi thịt chín phiêu đãng, mà mùi máu tay xung quanh lại không thể át đi được.
Trên sườn núi, Lâm Nhất và ba huynh đệ ngồi quây lại với nhau, ai nấy đều cầm một miếng thịt ăn ngấu nghiến. Hắn tư trong miệng Tư Vũ biết được, Hổ Giác Tuấn rất giỏi chạy nhanh, chuyên được dùng làm chiến mã. Giành cho việc nhà nông hoặc là kéo xe thì tự có ngựa kém hoặc là súc sinh khác.
- Kể Điếc! Hôm nay công lao của ngươi là lớn nhất, sau này...
Lý Đại Đầu từ từ trong nồi vớt ra một miếng thịt to, dùng một cành cây xiên vào. Trong nụ cười của hắn của vẻ lấy lòng, có vẻ kính nể, còn có vài phần thân thiết tự nhiên!
Lâm Nhất lắc đầu, giờ miếng thịt trong tay lên nói:
- Không cần khách sáo!
Lý Đại Đầu ngồi xuống bên cạnh hắn, hảo tâm khuyên bảo:
- Thịt của Hổ Tuấn mùi vị không tồi, hiếm khi được ăn, sao không ăn thêm mấy miếng.
Tư Vũ và Hồ Hiên ở bên cạnh miệng nhai không ngừng, nhưng vẫn không quên cười phụ họa:
- Đại Đầu ca nói rất đúng.
Lâm Nhất gọi thủ đoạn trảm sát năn kỵ binh địch là võ công gia truyền. Lý Đại Đầu, Hồ Hiên và Tư Vũ vừa sợ vừa hâm mộ không thôi, cũng không dám báo lên tranh công. Ai bảo Triệu Điếc này không phải là Triệu Điếc thật sự! Thấy bản thân hắn cũng không muốn nhắc tới vấn đề này, ba huynh đệ hắn liền thức thời không dây dưa nữa. Vả lại, lúc ấy sắc trời ảm đạm, chiến trường hỗn loạn, tất cả đều không bị người khác để ý.
Một phen khiêm nhượng không có tác dụng, Lý Đại Đầu thờ ơ nói:
- Lão tử cũng không thích khách sáo.
Hắn cầm thịt ăn như hổ đói, tướng ăn vừa dữ tợn và vội vàng, giống như là chưa bao giờ từng được ăn no vậy.
Lâm Nhất yên lặng liếc Lý Đại Đầu, sau đó nhìn về xa xa. Hơn mười vị tu sĩ đang đi lại trong bóng đêm, bên trong ánh lửa đang thiêu hủy tử thi mơ hồ có thể thấy được có người tế ra viên châu, hình dạng của hắn không rõ.
Thấy vậy, sắc mặt Lâm Nhất trở nên âm trầm. Đúng vào lúc này, Lý Đại Đầu ở bên cạnh bỗng nhiên nói thầm:
- Mẹ ơi! Đại Đầu ăn no rồi.
Hắn thở dài một tiếng, nhét một miếng thị vào trong ngực rồi ngửa mặt lên trời nằm xuống, sau đó thì ngáy như sấm.
Không biết là bị Lý Đại Đầu xúc động tâm sự hay là mỏi mệt dẫn tới, Hồ Hiên và Tư Vũ vội vàng ăn nốt thị trong tay rồi ôm binh khí ngã xuống đất không có động tĩnh. Có lẽ chỉ có lúc ngủ là mới có thể rời xa khỏi sự bấp bênh của sinh tử, mới có thể được gặp mẫu thân.
Lâm Nhất theo ba người chậm rãi nằm xuống, một tay gối sau đầu, một tay cầm thịt chậm rãi mà cắn. Bên trong bầu trời đêm, chỉ có vầng minh nguyệt là vẫn như trước, mà sao phân tán ở chân trời lại rõ ràng mà xa lạ. Trong đó có Mười tám Tiên Vực mà La gia nói sao?
Nếu như có một ngày có thể vượt qua cương phong cương phong rong ruổi trong mưa sao, chỉ sợ Luyện Hư Hóa Thần, Luyện Hư cũng khó có thể được như ước nguyện! Không biết bên trong Hành Thiên tiên vực kia có cao nhân có thể đạp phá hư không không! Có điều, tất cả đột nhiên trở nên xa xôi, trước mắt mình chỉ là một phàm nhân, một binh sĩ biên ải thân phận đê tiện mà thôi.
Lâm Nhất nhét một miếng thịt vào miệng, nguyên vẹn nuốt xuống. Mình là đói bụng thật sự ư? Có trời mới biết! Ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng trên tay phải ướt sũng, thần sắc hơi kinh ngạc. Sau đó, hắn giơ tay lên, cũng mượn ánh lửa trại để lặng lẽ quan sát.
Mồ hôi, vết máu xen lẫn với bụi bặm, khiến cho cả người Lâm Nhất đều dơ bẩn vô cùng. Cho dù là toàn thân để trần e là cũng khó có thể nhận ra màu da vốn có. Có điều, lúc này vết bẩn trên tay hắn lại là từng khối từng khối, còn có hắc khí không thể nhìn ra lóe lên rồi vụt tắt.
Lâm Nhất đưa tay giơ ngang trước mặt, hai mắt nhíu lại. Vết bẩn giống như là mảnh giáp có chút quái dị. Hắc khí thản nhiên đã mất rồi lại tìm được chẳng phải chính là sát khí của Ma Anh rất quen thuộc sao.
Lúc này, có người thấp giọng ngâm.
Tích ngã vãng hĩ,
Thùy liễu y y.
Kim ngã lai tư,