Sinh tử ở ngay trước mặt, chỉ còn duy nhất con đường, liều!
Đến cả thời gian quay đầu nhìn Vũ Tử một cái Lâm Nhất đều không có, hắn cũng không tiếp tục hi vọng vào Giải Long quyết, mà chợt vung tay phách ba đạo ấn ký về phía mi tâm. Trong sát na, Long Tôn và Ma Tôn đồng loạt thoát thể mà ra, lần lượt ngăn trước người bản tôn. Hắn không chút ngập ngừng, nhấc chân dùng sức đạp đi.
- Ầm...
Một cước cấp bách này, có thể nói thế lớn lực nặng. Long Tôn bị hung hăng đạp lên vai, nháy mắt chìm xuống rồi ầm vang sụp đổ. Thân ảnh nó chợt lóe, lần nữa bay ra từ mi tâm bản tôn sau đó chắn ở phía dưới. Ngay sau tình cảnh Ma Tôn cũng y hệt, lại một lần bị một cước đạp vụn.
Nhờ Long Tôn và Ma Tôn ngăn trở, thế hạ xuống của Long Nhất thoáng ngừng. Vũ Tử ở sau lưng lại vẫn thẳng tăm tắp nện xuống, hắn vội vàng né tránh đồng thời thừa cơ vươn cánh tay ra. Một tiếng kiều hô, nhuyễn ngọc vào lòng. Tâm tình hắn hơi hoãn, trên tay lại không dám buông lỏng, chỉ dồn sức liên tục đạp chân...
Trước đến nay, đây là lần đầu tiên Vũ Tử thân cận cùng một nam tử như thế này, không ngờ còn bị ôm ngang eo. Nữ nhi ngượng ngùng khiến nàng nhịn không được muốn giãy thoát. Chỉ là cánh tay quấn quanh cứng rắn như đồng như sắt, căn bản không dung kháng cự!
Tục ngữ có câu, sinh tử là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn. Tiên nhân không giống phàm tục, nhưng nam nữ khác nhau thì vẫn thế!
Trong cơn cấp bách, Vũ Tử muốn lên tiếng quở trách. Nhưng nàng mới ngẩng đầu, liền phát giác nửa thân và gò má mình đều dán chặt lên phiến lồng ngực kia. Trái tim nàng đập loạn, sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng không thôi. Chẳng qua, đối phương thần sắc lạnh lùng, trong hai mắt chớp động tia sáng yêu dị, căn bản không rảnh để ý tới nàng. Nhất là khóe miệng thoáng vểnh lên kia mang theo một tia hờ hững, trầm tĩnh thong dong, thản nhiên như thường...
- Ầm, ầm, ầm...
Nghe được động tĩnh, Vũ Tử vội vàng thu liễm tâm tư theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy Lâm Nhất liên tiếp đạp vụn vô số ảo ảnh phân thân, khiến cho thế rơi xuống hơi hơi trì hoãn. Chỉ thoáng chốc, hai người lần nữa chầm chậm rơi rụng xuống. Trong thần thức, cấm chế hung hiểm kia càng lúc càng gần!
- Ngươi vì ta mà liên lụy...
Vũ Tử quên mất e lệ, chỉ cảm thấy lúc này mình hoàn toàn là vướng bận! Chưa nói hết câu, nàng đã nhịn không được hơi ngớ. Một đôi mắt chớp động tia sáng đỏ ngầu cúi đầu nhìn xuống, màu máu vô biên đột nhiên tràn khắp, sát cơ lăng lệ theo đó cuộn trào mà đến, liền như sóng lớn xô bờ khiến người nhìn mà kinh hãi. Trong cơn hoảng loạn, nàng vội quay đầu tránh né, lại không tự chủ được chôn vào lồng ngực rộng rãi kia, tay vươn ra muốn nắm chặt...
- Đừng hoảng! Ta tự có cách phá cấm!
Lời nói ôn hòa truyền đến, hệt như gió xuân phất mặt, toát ra khí cơ thân thiết và an hòa. Thần trí Vũ Tử lập tức thanh tỉnh, thẹn thùng khẽ ngẩng đầu. Đối phương đã dời đi ánh mắt quỷ dị, trên tay phải hiện ra một thứ lớn chừng bàn tay. Đó chẳng qua chỉ là một khối ngọc phù, làm sao phá giải được Tử Vi tiên cấm? Trong khi tử địa bên dưới đã gần trong gang tấc, dùng cách nào để cứu vãn...
- Ầm, ầm...
Một đạo lại một đạo thân ảnh hư ảo sụp đổ, Lâm Nhất mang theo Vũ Tử chậm rãi rơi rụng. Tạm thời khổ sở cho Long Tôn và Ma Tôn, xem như giành được cơ hội cứu vãn tình thế. Nếu không, chỉ còn nước chết!
- Mới vào Tử Vi cảnh, ta thấy cấm chế nơi này dường như đã gặp ở đâu, lại nhất thời không nhớ ra...
Lâm Nhất giơ lên vật trong tay, ra dấu với người trong lòng, miệng nói. Hai mặt ngọc phù phân biệt khắc một chữ “Phong” và một chữ “Khải”. Hắn nhướng mày lên, thở nhẹ một hơi, nói tiếp:
- May mà ta kịp nhớ ra, còn chưa muộn!
Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm cấm chế đang dần bức gần phía dưới. Vũ Tử vô ý hỏi nhiều, tay hơi dùng sức....
Hai người cách mặt đất không đến ba, năm trăm trượng, sắp sửa chạm tới cấm chế.
Không chút trì hoãn, Lâm Nhất đột nhiên dồn hết pháp lực vào trong ngọc phù. Tùy theo chữ “Khải” trên mặt ngọc phù đột nhiên chợt lóe, ngọc phù rời tay mà ra, bất chợt hóa thành một tia sáng trắng đâm thẳng xuống. Hắn không chút chần chừ, kiệt lực điều động thần thức theo sát ngay sau.
Ngọc phù vút đi không hề gây ra động tĩnh, chỉ có một trận gió nhẹ quỷ dị lướt qua mặt đất. Trong khi tia sáng kia vẫn lao nhanh như sao băng, thoáng chốc đã đi được mấy trăm dặm.
Lâm Nhất hơi ngớ, đưa tay triệu gấp. Ai ngờ ngọc phù lại chỉ một mực xoay tròn quấn quanh cự tháp, căn bản không nghe sai bảo. Chớp mắt, “Ầm” nơi xa truyền đến một tiếng vang trầm muộn. Gió nhẹ phất phơ bỗng hóa thành vòi rồng cuốn thốc bình địa. Ngay sau đó là từng trận chấn động “Rắc rắc”, cấm chế Tử Vi cảnh theo đó sụp đổ hết sạch...
- Cấm Phù Hủy đến từ Hậu Thổ Phạm Thiên Hạp, thật đáng tiếc! Trong đó hẳn là có kỳ hạn, chỉ là nơi này cấm chế to lớn...
Lâm Nhất mới vừa kịp hiểu ra thì chân đã chạm đất. Cuồng phong khi lên khi xuống, hệt như pháo hoa chói mắt. Có người rũ rũ mái tóc rối bời, ngỡ ngàng nói:
- Ngươi... Ngươi phá đi toàn bộ cấm chế Tử Vi cảnh...
- Ta cũng không ngờ! May mắn...
Lâm Nhất thuận miệng đáp một câu, chỉ nghe nhuyễn hương ập tới. Trước đây không cố được quá nhiều, giờ nguy cơ tạm yên, trên tay không khỏi thả lỏng, vội ngửa đầu, lộ ra nữ tử trong lòng, còn cả khuôn mặt tinh trí như ngọc kia nữa. Đối phương mắt sáng như nước, e thẹn rụt rè. Hắn cố gắng trấn định, ra vẻ thản nhiên, chậm rãi lui ra sau một bước, lại nói tiếp:
- Cấm chế trên cự tháp kia vẫn còn, thiên địa chi uy không giảm...
Tích tắc khi Lâm Nhất lui ra sau, tâm tình Vũ Tử thoáng phần thất lạc. Ngay khi nàng đang hoảng hốt thẫn thờ, nơi xa có người gọi nói:
- Vũ Tử! Đến chỗ nghĩa phụ...
Vũ Tử như bừng tỉnh khỏi mộng, kinh ngạc không thôi. Chỉ thấy nơi xa gần ngàn bóng người điên cuồng lao tới, Tử Vi cảnh một mảnh hỗn loạn...
- Vũ Tử! Chú ý bảo trọng...
Vũ Tử nhìn lại, đạo lưng ảnh quen thuộc kia đã một mình đi xa...