Giải Long quyết trong Thăng Long quyết, có thể phá cấm chế khắp thiên hạ. Chỉ cần đầy đủ thời gian, có lẽ Lâm Nhất sẽ tìm ra được một con đường sống trong tử địa tuyệt cảnh. Nhưng cấm chế trong Tử Vi cảnh đâu chỉ ngàn vạn, thời gian là nguy ngập và cấp bách như thế, muốn dựa vào sức tự mình hóa hiểm thành an trong nháy mắt, khó sao mà khó...
Tích tắc khi thân ảnh Cự Long sụp đổ, Lâm Nhất không chút ngập ngừng, lần nữa vung quyền đánh tới. Hắn cũng không quên giãy dụa, để tiện ngưng lại thân hình ý đồ thử thoát khỏi khốn cảnh.
Lại một Cự Long gào thét mà ra, mang theo khí thế điên cuồng lao thẳng tới. Hệt như một đạo tia chớp xanh rờn đột nhiên từ trời giáng xuống. Chỉ sát na liền đã nện xuống trên cấm chế bên dưới. Cách mặt đất còn chừng ba, năm trăm trượng, giữa không trung chợt có hào quang chớp qua, lập tức ra “Oanh...”, một tiếng sấm rền nổ vang.
Long ảnh lần nữa tán đi, ánh sáng lấp lóe không ngừng, cấm chế vắt ngang bên dưới bị nứt ra vài đạo khe nứt, lại nhất thời khó tìm được chỗ để chen chân!
Tình hình cực kỳ nguy ngập, Lâm Nhất vẫn không ngừng gấp rút. Cự tháp còn cách vài trăm trượng, căn bản chưa kịp kề cận. Mà trước sau hai lượt ra tay dây dưa, khiến hắn và Vũ Tử cách mặt đất không đến ngàn trượng. Lại muốn thi triển Giải Long quyết, quả thực quá mức gấp gáp. Tuy có điều may mắn, song nhất thời đã không kịp nữa rồi...
Đối với vận hạn sắp sửa đi đến, Vũ Tử sớm có sở liệu! Trong lòng thoáng chút kinh hoảng, âu cũng là do tính cách nữ nhi bình thường. Song chỉ chớp mắt, nàng lập tức trầm tĩnh lại.
Sinh tử vô thường, chẳng qua là một trận luân hồi thôi! Chỉ là đời này còn chưa sống đủ, liền cứ thế vội vã rời đi, nàng làm sao cam tâm!
Đợi đến kiếp sau, Vũ Tử lại trở thành ai? Mà vô luận nàng là ai, đều sẽ quên mất hết thảy hôm nay, quên mất một nam tử vào sinh ra tử với mình. Hệt như chính nàng đã quên mất kiếp trước...
...
Đồng thời với đó, tất cả mọi người trên dưới cự tháp đều đang chờ đợi khoảng khắc sau cùng đi tới. Một nam một nữ kia cuối cùng sẽ rơi xuống kết cục thi cốt vô tồn, dưới thiên uy của cấm chế, không ai có thể may mắn tránh được!
Nghi hoặc thoáng chớp qua đầu Hoàng bà bà, lập tức lại bị nàng ném sang một bên, miệng không ngừng lẩm bẩm. Nha đầu mạng khổ kia, sớm chết, sớm...
Bên phía Lôi gia, ai nấy đều nhìn chăm chăm không nói.
Sắc mặt Lôi Vân Tử thoáng hiện vẻ ngưng trọng, trong thần sắc tựa hồ có vài phần thất lạc.
Tâm tư Lôi Thiên và cha hắn có lẽ có bất đồng, song thần sắc trên mặt lại cực tương tự.
Bình Thuyên tiếu mục trợn tròn, thương tiếc không thôi!
Trong đám người Lôi gia, một vị lão giả mặt đỏ râu bạc ẩn núp trong đó. Hắn có vẻ khá là thoải mái, song bất chợt lại khe khẽ thở dài một tiếng...
Bên phía La gia cũng là một mảnh yên lặng. Vũ tiên tử không chỉ là nghĩa nữ của gia chủ, mà còn là một vị tiên tử mỹ mạo! Trơ mắt nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn, quả thật khiến người không đành lòng!
Trong mắt tam giác La Hận Tử lóe lên một tia ai thương! Nha đầu kia đi rồi, không còn ai ở La gia nói chuyện cùng lão thân...
La Khôn Tử khẽ thở phào một hơi, tâm tình ẩn ẩn nhẹ nhàng. Hắn có thể phát giác được trên mặt La Thanh Tử đứng bên cạnh đã không còn mặt cười, tựa như mất mát điều gì...
Ở trong đám người, Giam Dần đã không tâm tư để ý đôi nam nữ kia chết sống thế nào. Điều hắn lưu ý là một thân ảnh khác ở trước cự tháp...
Đúng vào lúc này, lũ yêu tu đột nhiên đồng thời phát ra một tiếng kinh hô. Những gia hỏa đó không quan tâm ai chết ai sống, tới đây thuần túy là xem náo nhiệt. Bị kinh kỳ, ai nấy đều không nhịn được!
Chớp mắt, tất cả mọi người trong cấm chế đều ngưng thần nhìn ra xa.
Giữa không trung, đôi nam nữ kia đã song song rớt xuống cách mặt đất năm, sáu trăm trượng. Mắt thấy hai người sắp chạm tới cấm chế bên dưới, trước người nam tử đột nhiên xuất hiện liền một chuỗi thân ảnh hư ảo. Đồng thời với đó, hắn vung sức nhấc chân đạp tới. Thân ảnh hư ảo ầm vang sụp đổ, nhưng lại lập tức tái hiện, không ngừng tuần hoàn. Lấy đó làm mượn lực, thế rơi rớt đột nhiên thoáng ngừng, nam tử còn thuận tay ôm nữ tử vào trong ngực...
Thấy thế, La Khôn Tử ngạc nhiên, thất thanh nói:
- Dùng tự hủy pháp thân đổi lấy cơ hội thở dốc, hắn cầm cự được bao lâu?
La Hận Tử nhất thời quên mất an nguy của Vũ Tử, khó mà tin tưởng lẩm bẩm nói:
- Nha đầu kia có tư tình với người ta...
Hàng mi dài của La Thanh Tử thoáng nhảy động, trong hai mắt chợt lóe tinh mang. Hắn không rảnh để ý tới La Khôn Tử và La Hận Tử, chỉ tập trung nhìn chằm chằm bóng người đang giãy dụa trong nghịch lưu kia!
Tay Lôi gia Lôi Vân Tử đặt nơi chòm râu vẫn không nhúc nhích, thần sắc có phần mong đợi.
Lôi Thiên và Bình Thuyên đều há hốc mồm, hai mắt không chớp lấy một lần. Người đó mà là mình thì tốt biết mấy...
Trên tháp, vẻ nghi hoặc mới mất đi trên mặt Hoàng bà bà lại dần dần thăng lên. Hắn tuổi trẻ như thế, đến cùng là ai?
Dưới tháp, Kim Thánh đã từ từ bò dậy khỏi mặt đất. Hai Nguyên Thần xuống bụng, đại bổ một phen, tinh thần hắn tốt lên rất nhiều, sắc mặt mang theo ý cười hạnh tai nhạc họa. Bản yêu tôn ở chỗ này chờ đợi đã lâu, Lâm Nhất ngươi giỏi thì đi qua, ha ha! Còn phải trốn thoát cấm chế tiên gia, ngươi có bản lãnh đó ư, có vận may đó ư...
...
Lúc này, Lâm Nhất đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc!