Lôi Vân Tử không thèm quay đầu lại gằn giọng quét một tiếng, chỉ là vẫn ngẩng đầu nhìn phía trên cao, trong lòng bối rối vô cùng. Bình Dương Tử và Tư Không Thượng đều bảo trì sự im lặng, cả hai đều tập trung ngưng thần quan sát.
Lôi Thiên lập tức ngậm miệng, lại không nhịn được mà liên tục bóp tay thở dài. Bình Thuyên ở bên cạnh sau khi cho y một ánh mắt an ủi thì lại vội vàng nhìn về phía xa, thầm nghĩ: “Chỉ tiếc cho Lâm Nhất...”
Bên phía La gia, các vị cao nhân tiền bối cũng mỗi người một cảm xúc.
La Hận Tử mở lớn hai mắt, từ trên mặt đất đứng bật dậy, nghẹn ngào lẩm bẩm:
- Lần này Vũ Tử không xong rồi...
Ban đầu, dáng vẻ của bà ta rất ân cần, nhưng sau đó thì nhanh chóng lạnh đi:
- Hóa ra là đi cùng tiểu tử kia, gieo gió gặt bão...
La Khôn Tử thì vẫn bình thản như vậy, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi bất đắc dĩ lắc đầu ra, biểu cảm của ông ta cũng không có gì bất thường. Nhưng mà nội tâm của ông ta thì phong phú hơn nhiều, đủ loại suy nghĩ rối ren phực tạp. Những suy đoán trước đây, cứ như vậy mà tan thành mây khói. Từ nay về sau, mối liên hệ của La gia và Cửu Mục xem như cũng mất theo cái chết của Vũ Tử rồi...
La Thanh Tử cũng chú ý đến bóng người đang từ trên trời rơi xuống, trong đôi mắt thâm sâu có tinh quang chớp động. Không biết là lão ta đang suy nghĩ cái gì, mà trên gương mặt trầm tĩnh lại chợt nổi lên một nụ cười lạnh khó có thể nắm bắt...
Khác với những người còn lại, ánh mắt của Giám Dần liên tục đảo lên đảo xuống. Lão vừa vân vê chòm râu bạc trắng của mình, vừa âm thầm cảm thấy buồn bực, trong lòng không ngừng chửi rủa: “Chết tiệt, người không đang chết thì chết rồi, người đáng chết thì không chết...”
Giám Dần phàn nàn là bởi vì có người phá hỏng chuyện tốt của lão. Về phần người nào đáng chết, người nào không đáng chết thì thật khó mà nói rõ ràng được. Khi tất cả mọi người có mặt ở đây đều cho rằng một nam một nữ kia sẽ khó tránh được tử kiếp, thì một màn tiếp theo lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người. Dù sao thì lúc sóng to nổi lên, người ta vẫn luôn liên tưởng đến một trận phong ba sắp ập đến...
...
Ở bên trong vòng xoáy Tinh Hải, Lâm Nhất cùng với Vũ Tử xông vào trong đoàn hào quang rộng hơn mười dặm kia. Hai người bám theo sát bước chân của Kim Thánh. Chỉ chốc lát sau, cảnh vật đột nhiên thay đổi. Bên dưới màn sáng kỳ dị kia là bạch ngọc cự tháp, cùng với một đám tu sĩ Giới Ngoại đứng tách nhau ra thể hiện rõ bè phái, ngoài ra còn có mấy trăm tên Yêu nhân!
Tu sĩ và yêu nhân tụ tập lại một chỗ. Bên dưới rốt cuộc là chỗ nào? Hư không bạo loạn, quang âm không rõ, rốt cuộc đã đi hết bao lâu?
Lâm Nhất còn chưa kịp quay đầu nhìn lại phía sau thì đã cảm thấy một cỗ uy thế bức bách vô thượng ập đến, khiến cho cả người hắn đột nhiên rơi xuống.
Cùng lúc đó, Vũ Tử cũng thét lên một tiếng kinh hãi. Nàng đã sớm nghe nói đến tình hình ở Tử Vi tiên cảnh, thấy một màn trước mắt, đương nhiên là cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Nghe tiếng, Lâm Nhất chợt giật nãy. Lúc hắn định đưa tay ra kéo nàng thì lại phát hiện cả người mình đã bị một lực lượng vô hình trói chặt, khó có thể giãy giụa.
Trong lúc đó, hai người một trước một sau rơi xuống.
Ngay trong nháy mắt rơi xuống, ánh mắt của Lâm Nhất thuận thế nhìn lướt qua đỉnh cự tháp. Chỉ thấy ở đó có một miếng ngọc bích bóng loáng lớn hơn mười trượng lóng lánh phát sáng, mơ hồ kết thành xu thế Cửu Cung. Mà ở chính giữa là một tòa thạch tháp cao tầm chính trượng, không cửa không khe hở, khí tượng hồn nhiên, lại khoác lên phong cách cổ xưa, bất phàm. Quả thật có vài phần giống với Huyền Thiên tháp mà hắn đã từng nhìn thấy.
Nhìn tình hình phía trên cự tháp cùng với động tĩnh ở phía dưới, Lâm Nhất đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Chỉ mới đảo mắt một cái, Kim Thánh đã bị ngã xuống vô cùng đau đớn, hai người còn lại thì đã lập tức hóa thành bụi tiêu tán rồi. Cự tháp từ chân đến đỉnh, thậm chí là trong vòng trăm dặm chung quanh đều giăng đầy cấm chế, hung hiểm trùng trung điệp điệp. Nếu hắn và Vũ Tử cứ như vậy rơi xuống chắc chắn sẽ thập tử vô sinh!
Lâm Nhất cũng không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng vận chuyển huyền công. Chỉ là sau mấy lần thử, hắn vẫn không thể nào ngăn cản được xu thế rơi xuống của mình. Pháp lực vừa mới rời khỏi thể, đã lập tức tan rã, căn bản là không thể sử dụng được. Chỉ một thoáng này, hắn và Vũ Tử đã rơi xuống được hơn ngàn trượng, hơn nữa xu thế càng lúc càng nhanh!
- Viễn cổ tiên cấm bên trong Tử Vi cảnh rất khó phá giải, động đến sẽ phải chết. Nhưng mà nếu ở trong phạm vi mười trượng quanh tháp thì không có gì đáng ngại. Ngươi mau nghĩ cách chạy trốn đi, đừng quan tâm đến ta...
Đúng vào lúc này, sau lưng Lâm Nhất chợt vang lên giọng nói gấp gáp của Vũ Tử. Sau khi biết được nơi này chính là Tử Vi cảnh, có lẽ nàng cũng đã tự biết, mình không thể nào thoát được, nên mới có ý tốt nhắc nhở. Mà cứ theo xu thế rơi xuống này, thì hiển nhiên là cách bạch ngọc cự tháp rất rất xa. Trong tình huống thân bất do kỷ, biết làm thế nào để nghịch chuyển tình thế đây? Nhưng nếu như đã có cách, hắn há có thể bỏ lại một mình nàng để chạy trốn?
- Ngay cả kiếp số khó tránh khỏi thì đã sao. Đã có Lâm mỗ ở đây, ta sẽ cùng ngươi đi đến một lần! Mà sống chết còn chưa biết, sao lại nói những lời buông xuôi như vậy...
Sau khi thả nhiên trả lời một câu, trong mắt hắn, Huyễn đồng tử mở ra.
Vũ Tử vẫn đang không ngừng rơi xuống, chỉ là sự kinh hoảng trong lòng đã chậm rãi biến mất. Chẳng biết là bởi vì cái bóng lưng chắc chắn trước mắt, hay là vì nàng vốn thong dong như nước chảy mây trôi? “Dù là như thế nào thì hắn vẫn sẽ cùng ta đi đến cùng, đây chẳng phải là cùng sống, cùng chết sao...”
Trong lúc hai người nói chuyện, khoảng cách lại rút ngắn đi ngàn trượng. Dù cho bên ngoài Lâm Nhất vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng trong lòng đã căng thằng đến cực điểm. Sinh tử là chuyện bình thường, nhưng nó lại liên quan đến hai mạng người. Mà cách biệt sáu trăm năm, đến hôm nay mới gặp lại Kỳ Nhi, còn chưa kịp nối lại tiền duyên, chẳng lẽ cứ như vậy mà yên ắng kết thúc...
Lâm Nhất cũng không thèm để ý đến tình hình chung quanh cự tháp nữa, trong đôi mắt hắn, hào quang màu tím trở nên đại thịnh. Mà khi vừa phát hiện ra manh mối thì hai người bọn hắn đã tiếp tục rơi xuống tiếp ba bốn nghìn trượng rồi. Trong tình thế cấp bách, ba đạo ấn ký ở mi tâm của hắn lại đột nhiên sáng lên, uy thế quanh thân lập tức dồi dào.
Thân đang ở giữa không trung, đột nhiên Lâm Nhất vung quyền đánh xuống. Chỉ trong nháy mắt đó, từng đạo Long ảnh màu xanh phá không mà ra, mỗi một đạo long ảnh dài hơn hai mươi trượng, giương nanh múa vuốt, từ đầu đến đuôi khí thế đều rất dữ tợn, nhìn rất sốn động.
- Ta có Giải Long quyết, có thể phá thiên hạ cấm chế! Phá cho ta....
Lúc đánh ra một quyền cuối cùng, Lâm Nhất trầm giọng gầm một tiếng chói tai. Bảy đạo long ảnh vừa mới hiện thân đã lập tức hòa làm một thể, rồi đột nhiên hóa thành một con Cự Long dài ba mươi trượng, khí thế oai hùng, mang theo thiên uy từ trên trời đáp xuống. Những nơi cự long lướt qua, hư không đều bị phá vỡ. Từng trận “Rặc rặc phần phật” vang lên, thanh thế kinh người, hung hãn không thể đỡ.
Nhưng mà chỉ chớp mắt sau, sắc mặt của Lâm Nhất đã cứng đờ. Dù cho Cự Long có thể đụng nát vô số cấm chế, nhưng mà chỉ đi được ngàn trượng là đã tiêu hao hết pháp lực, sau đó thì ầm ầm tan vỡ. Uy thế từ trên trời trút xuống càng lúc càng hung hãn, căn bản là không cho hắn cơ hội thở dốc...