- Lúc trước nhận thấy giữa hai người bọn họ có chút cổ quái, thì ra là thế. Mà đây có liên quan gì đến ngươi a...
Bà ta kéo tay Trần Tử, quay đầu nhìn thoáng qua, lại sâu kín nói:
- Thánh Nữ sử dụng Vũ Tử khai mở Thiên Môn, không phải sớm có ý quay trở lại, chính là muốn cho mình một con đường lui. Nếu có người nghe tiếng Hồng Hoang mà đến, đại họa Tiên vực lâm đầu đấy! Ta và ngươi nên rời đi thật sớm...
Nước mắt Trần Tử thôi rơi, dần dần khôi phục thái độ bình thường, không yên lòng lên tiếng:
- Con đường Cửu Thiên mở rộng, lui tới tùy ý, cần gì phải nóng lòng nhất thời...
Hoàng bà bà liếc mắt nhìn Trần Tử chằm chằm, trả lời:
- Nha đầu ngươi và Lâm Nhất duyên phận đã hết, không có gì để suy nghĩ lung tung nữa.
Trần Tử chu miệng, cãi chày cãi cối:
- Nào có a, bà bà oan uổng người...
- Oan uổng ngươi một lần nữa thì sao chứ? Hừ...
Hoàng bà bà nắm tay Trần Tử thật chặc, lại nói:
- Đường đi tới Cửu Thiên không phải là con đường bằng phẳng, không cẩn thận sẽ tiêu tán thần hồn. Mặc dù bà bà ta đã đi qua một lần, vẫn là cậy vào năm đó tiền bối bảo vệ mới hữu kinh vô hiểm. Ta và ngươi đi lần này như thế nào, còn chưa thể biết được.
Hoàng bà bà không cần giải bày, dẫn Trần Tử bay tới phía trước.
Trần Tử không ức chế được ngoái đầu nhìn lại, trong thần sắc buồn bã. Nếu tiểu tử kia biết được Vũ Tử đã mất rồi, hắn sẽ như thế nào...?!
Mấy canh giờ sau đó, Hoàng bà bà và Trần Tử dần dần tới gần biển lửa liệt diễm chước nhật ấy. Khi hai người thận trọng đến nghìn trượng xa xa, bỗng nhiên ngẩn ra, chỉ thấy vòng xoáy màu đen trăm trượng sôi trào, đột nhiên rút nhỏ, giây lát biến thành mười mấy trượng, hơn mười trượng, lại mơ hồ có dấu hiệu khép kín.
Thấy thế, Hoàng bà bà thở dài:
- Chúng ta không đủ thời vận a...
- Con đường còn đây, sao bà bà lại nói như thế?
Trần Tử không hiểu hỏi.
Hoàng bà bà đáp:
- Con đường Cửu Thiên cực kỳ hung hiểm hơn nữa sâu thẳm dị thường, không rộng hơn mấy chục trượng khó có thể đi qua. Giờ này chỉ còn lại hơn mười trượng, há có thể liều lĩnh...
Vừa lúc ấy, liệt diễm sôi trào bỗng gầm hét lên, một đạo xích luyện điên cuồng.
Hoàng bà bà biến sắc, túm lấy Trần Tử liền muốn tránh né. Ai ngờ hỏa diễm chợt tới tấn mãnh, ngay sau đó cuốn quay về. Không thấy bóng dáng của hai người ngay tại chỗ, chỉ nghe vang lên hai tiếng kêu thảm...
- Bà bà cứu ta...
- Trần Tử...
. .
Một trận quang mang lóe lên, trong một pháp trận hiện ra bóng người Lâm Nhất. Người đi trước hai bước, phía sau lưng là ầm… một tiếng, pháp trận truyền tống lúc tới ứng tiếng tan rã. Hắn quay đầu thoáng nhìn, khẽ nhíu mày, lập tức nhìn khắp bốn phương, trong hai mắt huyễn đồng lập lòe.
Đây là một sơn cốc hoang vắng, không có một ngọn cỏ hơn nữa tĩnh mịch trầm trầm. Xa xa có thể thấy được bị núi non gãy đoạn, điện vũ sụp đổ, phế tích hoang tàn, còn có một tầng cấm chế bên ngoài thiên địa, bao phủ vạn dặm mà khí cơ sâm nghiêm!
Tình cảnh này cũng không xa lạ! Lâm Nhất âm thầm sợ hãi, ánh mắt rơi xuống gần bên cạnh.
Bên ngoài trăm trượng là một nữ nhân áo trắng uyển chuyển động lòng người đang đưng lẳng lặng. Đó là Thánh Nữ, hoặc là Mộ Vân. Nàng ta nhìn một vòng thạch trong tay, ung dung cất tiếng:
- Chớ trách ta lòng nghi ngờ quá nặng, chỉ là không muốn ngươi mang theo trợ thủ trong người. Yêu quyển (vòng yêu) này không chứa nổi mấy trăm người, có thể giải thích nghi hoặc cho ta biết được không?
Chung quanh không thấy ai khác, tim đập mạnh hồi hộp và loạn nhịp thật khó hiểu, Lâm Nhất giơ tay sờ lên đầu chân mày, quanh thân sát khí mơ hồ, lạnh lùng trả lời Thánh Nữ:
- Chẳng phải là không nghe, nhất sinh tam, tam sanh vạn vật...
Thánh Nữ dường như chợt hiểu, gật đầu nói:
- Ngươi đã từng phất tay gọi ra mấy trăm người, thực là quỷ dị...
Nàng ta thuận tay ném vòng thạch ra, lại nói:
- Nếu đã như vậy, vật quy nguyên chủ.
Tại Huyền Chân tiên cảnh, Lâm Nhất đã từng đồng thời hiện thân cùng mấy trăm người. Vì thế Thánh Nữ sinh lòng kiêng kỵ, bấy giờ mới muốn thu long quyển vòng thạch của hắn. Trong đó chứa chấp hơn mười người khiến nàng nghi ngờ không hiểu. Nếu mỗi người đều tùy thân mang theo vô số vòng thạch, ngược lại tam sanh vạn vật cũng có diệu dụng.
Lâm Nhất hừ một tiếng, biểu môi xem thường trước tính đa nghi của đối với Thánh Nữ. Hắn phất tay áo thu lấy long quyển vòng thạch vào, sau đó mới chịu lên tiếng, đột nhiên thân hình lóe lên liền muốn tránh né.
Khoảng khắc ấy, một đạo hàn quang từ không trung giáng xuống nhanh như tia chớp, khiến người đột nhiên không kịp đề phòng.
Lâm Nhất mới có động tác, đã bị hàn quang chiếu thể. Trong lúc hắn giơ tay lên phất tay áo, quanh thân đột nhiên cứng đờ. Cấm chế dày đặc đột nhiên tới, trong nháy mắt - gắt gao cấm cố người. Hắn cách mặt đất chỉ có ba xích, nhưng đã bị bao phủ trong một tầng huyền băng thật dày.
Cùng lúc đó, có tiếng người cười lạnh, có người từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, còn có mấy trăm bóng người từ đàng xa lần lượt hiện thân...
Trên dưới quanh thân Lâm Nhất bị bao bọc bởi một tầng huyền băng dày đến vài thước, hai mắt hắn trợn tròn. Hàn ý vô biên điên cuồng đánh tới, chỉ muốn đóng băng đông cứng tứ chi bách hài người. Cứ như thế này không đầy ba khắc nữa, hắn sẽ nhanh chóng hồn quy thiên ngoại. Hắn giữ vững nhất niệm, tâm thần không mất, truyền âm cả giận nói:
“Ta muốn tìm hỏi tung tích của Vũ Tử, nữ tử ngươi lại hại ta như thế, thật là buồn cười! Còn vị tiền bối này nữa, hai bên không oán không cừu, tại sao muốn xuất thủ ám toán, có gan thì thả ta trực tiếp đánh một trận.”
Thánh Nữ chậm rãi tới, trong mắt chứa nụ cười. Vị lão giả kia vẫn còn ngoài nghìn trượng, sắc mặt âm trầm không nói một lời. Bốn phía sơn cốc, mấy chục tu sĩ và 400, 500 khôi lỗi đằng đằng sát khí...
. .
Tác giả lưu bút: Kết quả của Vũ Tử vốn nên có thiên phúc nhất định, ít nhất ta nghĩ như vậy. Thế nhưng cho tới nay không muốn viết thêm chút nào. Không ai hiểu nàng ta, khiến cho nàng ta theo gió mà bay! Lúc quay đầu mới phát giác đã bỏ lỡ, tựa như phong cảnh ngoài xa...