- Bị trúng thiên cấm của tiền bối chỉ có một kết quả, đó chính là băng tịch hồn tiêu, rơi vào luân hồi. Lâm Nhất! Ngươi cam chịu số phận đi...
Thánh Nữ đi tới hơn mười trượng, thướt tha đứng đấy.
Nàng đánh giá huyền băng thân bao bọc quanh thân Lâm Nhất, thần sắc hơi biến ảo, chốc lát cảm khái thốt lên:
- Trước khi ngươi qua đời, có nguyện vọng gì không ngại nói đi, hoặc có thể vị nể tình cảm đã qua, ta sẽ nhẫn nhịn lắng nghe một chút, ha ha...
Trong tiếng cười của nàng lộ ra ý sảng khoái khó hiểu, lại mang theo vài phần tịch mịch như bình thường.
- Vũ Tử ở đâu, chỗ nào, còn không mau nói thật cho ta biết! Dám động đến đầu ngón tay của nàng, Lâm mỗ chắc chắn...
Lâm Nhất rống giận không ngưng, lời kế tiếp như nghẹn lại, khó có thể nói thành lời. Hàn ý vô cùng trực thấu sâu trong thần hồn, khí cơ quanh thân cũng chậm rãi ngưng trệ. Hắn đè cơn tức giận xuống, ấn ký màu đen nơi đầu chân mày mơ hồ chớp động, nhưng toàn thân hắn thì không thể động đậy, cứ đứng thẳng tắp trên mặt đất như một con tò he không có sinh cơ.
- Tình cảnh của người như thế này mà vẫn không yên tâm về nữ nhân đê tiện kia ư? Chớ nói một đầu ngón tay, ta muốn nàng ta phải chết đi, nàng ta dám cãi lời sư mệnh ấy ư, ha ha...
Thánh Nữ bật cười, thân thủ chập chờn như đang tận tình thư triển một đời xinh đẹp và vũ mị. Nàng nhìn Lâm Nhất trợn tròn đôi mắt, không nhanh không chậm tiếp đó nói:
- Ta và nữ nhân đê tiện ấy có ân oán gì, vì sao phải đối xử với nàng như thế, ngươi hẳn hiểu rõ nguyên do trong đó? Nếu ngươi tự xưng là chủ Tử Vi, lại hoàn toàn không hay biết về chuyện cũ thì thực là nực cười, có thể buồn, có thể thán...
Trong sơn cốc yên tĩnh, mấy trăm người đều đứng trang nghiêm không tiếng động, chỉ có một nữ nhân áo trắng đang lầm bầm.
- Vì để cho ngươi không tiếc nuối, ta nói thật a. Nếu không sẽ không có ai nói hết...
Thánh Nữ chậm rãi đi tới trước người Lâm Nhất ở cách đó không xa, thản nhiên lên tiếng:
- Năm đó, có hai nữ tử là Mộ Vân và Tịch Vũ. Lúc Long Phạm thành danh tại ngàn Thiên Hoang, hai nàng đang thì tuổi trẻ thanh xuân. Ngưỡng mộ cường giả chính là thiên tính của nữ nhi đấy! Mộ Vân và Long Phạm vô tình gặp mặt, hai bên tình ý vui mừng. Trong lòng vui vẻ, nàng ta thuận lợi tiến cử tỷ muội nhà mình mà không lường trước...
Nói tới đây, hình như Thánh Nữ nặng nề, thoáng chậm xuống rồi tiếp tục kể:
- Một là người bội bạc, một là hạng người đứng núi này trông núi nọ. Kết quả là ta may áo sẵn cho người, ha ha...
Tiếng cười của nàng có chút lạnh, lại tiếp:
- Mặc dù như thế nhưng ta vẫn cuồng dại như cũ, một đường đi theo. Long Phạm khai sáng Tiên vực, thành tựu vị Đế Tôn. Tịch Vũ trở thành đế phi, tập họp hàng vạn hàng ngàn sủng ái vào một thân. Còn Mộ Vân ta thì trở thành một người dư thừa...
Ở nơi ruộng dốc hoang vắng này, huyền băng cao hơn hai trượng lẳng lặng sừng sững, cũng tản ra ý lạnh âm u. Trong đó toàn thân Lâm Nhất vẫn cứng đờ, hai mắt trợn trừng như không còn tri giác, chỉ có một đạo ấn ký nơi đầu chân mày càng thêm đen bóng.
- Nhiều năm sau đó, Mộ Vân La gia trấn kia vô luận là người, hay là thân, bất kể là danh, hay là tình, hoàn toàn không có chỗ giả dối, kết quả thế nào? Ta đối đãi như thế nào dù sao cũng luôn đổi lấy một kết quả giống nhau! Có người khó sửa đổi thiên tính bội tình bạc nghĩa, liền có người nhất định một đời cô linh...
Có lẽ vì tâm tư suy nghĩ rối bời, nên Thánh Nữ giơ tay lên khẽ vuốt chiếc khăn che mặt mà thoáng thất thần, sau một lát mới nói tiếp:
- Long Phạm trời sanh tính cao ngạo, hơn nữa bảo thủ. Trùng hợp Tiên vực mới thành lập mà bốn phương chưa ổn, hắn lại đột nhiên bế quan. Chuyện này vốn là cực kỳ bí ẩn, chỉ cần trấn an dưới bộ hạ dưới trướng cho thích đáng thì sẽ không sao, lại bị người để ý biết được chân tướng. Có biết là người nào tiết lộ phong thanh à...
Nàng ta dừng câu chuyện, quay sang Lâm Nhất nói:
- Còn có thể là ai chứ? Tịch Vũ tiện nhân kia a...
Thánh Nữ biết Lâm Nhất không thể lên tiếng, tự hỏi cũng tự trả lời một câu, tiếp tục nói:
- Tịch Vũ vì không người đi cùng mà sinh lòng phiền muộn, liền sinh lòng oán trách tha nhân nguyên do Long Phạm bế quan, cũng tiết lộ trong miệng, bằng vào « Tam Hoàng kinh 》tu tới La Thiên Tiên Hoàng cảnh giới sắp tới. Mà Long Phạm bản nhân chỉ muốn báo thù vi sư, hoàn toàn không có tình cảm ôm ấp nữ tử, không còn muốn sống...
Ánh mắt nàng ta lạnh lùng, tự nhiên liếc nhìn về xa xa.
Ngoài nghìn trượng, lão giả đạo bào toàn thân áo tơ trắng hãy còn âm trầm im lặng.
Thánh Nữ vừa chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng thở dài:
- Lòng người khó lường, lòng tham không đáy a! Kết quả là mỗi người cũng nghĩ ra được « Tam Hoàng kinh 》. Tịch Vũ thì nhân cơ hội tìm tới nơi Long Phạm bế quan, công bố Long tộc có người cướp Tiên vực. Trùng hợp Thần Long tác loạn khắp mọi nơi, Long Phạm giận dữ, vì vậy mà một trận kiếp nạn đã hàng lâm...
Nữ tử này là nhân chứng của tràng hạo kiếp đó, cũng là người chịu khổ. Mặc dù sự việc đã trôi qua rất nhiều năm nhưng hết thảy vẫn như cũ rõ mồn một ngay trước mắt. Nàng ta than dài, trong ánh mắt lóe lên một chút oán ý, giọng nói vốn mềm nhẹ bỗng nhiên trở nên cứng rắn, oán hận nói:
- Đều là tiện nhân Tịch Vũ kia gây nên họa. Nàng ta hại người hại mình không nói, vẫn còn âm hồn bất tán. Năm đó gặp nha đầu Vũ Tử kia ở La gia, ta liền suy đoán dáng vẻ của hai người giống nhau như đúc. Mà họa trục ấy lại, lại...
Thánh Nữ chợt ngừng lời, lại nói:
- Quả nhiên, sau khi ta thu nha đầu kia làm đồ đệ, mượn danh nghĩa thời điểm truyền công sưu hồn thì được biết đúng là nàng ta chuyển thế một lần, cũng gặp một tiểu tử có dáng dấp rất giống Long Phạm, hừ...
Nàng ta oán khí chưa tiêu hừ lạnh một tiếng, tiếp lời:
- Ta phong cấm thức hải nàng, khiến cho nàng vĩnh viễn không biết mình là người nào. Còn tiểu tử tên là Lâm Nhất kia, không ngờ lại từ hạ giới tìm tới Tiên vực, cũng dẫn đến dị tượng Thất Tinh, hơn nữa còn mang theo truyền thừa Tiên đế...