Giữa các tu sĩ cùng ngồi đàm đạo, cũng tâm cảnh cảm ngộ được một phen so tài, chính là chuyện bình thường. Mà vấn đề truy vấn ngọn nguồn, tham cứu sâu cạn, lại là phạm vào kiêng kỵ. Chỉ có điều, trong lời nói của Hình Nhạc Tử nhắc tới một chữ, Long, không thể không khiến cho mọi người ở đây sinh ra hứng thú, từng người một vô tình hay cố ý nghiêng tai lắng nghe!
Lâm Nhất nhìn quanh hai bên, cười cười với Hình Nhạc Tử, ngược lại xuyên thấu qua pháp trận nhìn về mảnh tinh không mênh mông mà khó lường kia, suy nghĩ theo tinh thuyền đang lao vùn vụt không ngừng.
Long là cái gì, cái gì mới là Long?
Hắn nhớ, năm ấy vào thời điểm rời khỏi Thiên Long Phái, một vị Kiều trưởng lão đã nói, Long chính là lân trùng chi trưởng, có thể tối có thể sáng, có thể ngắn có thể dài, giữa ẩn giới tàng hình và bay lên qua lại tùy ý cũng như xê dịch tự nhiên, vừa ẩn núp cửu uyên lại vừa hiện ra lên trời, chính là thần minh không gì làm không được. Lại Vân, Long thừa thời biến hóa, vẫn còn người đắc chí mà tung hoành thiên vũ! Mà Chân Long khó gặp hình dáng, cũng khắp nơi được mọi người coi là thần đến cung phụng. Kết quả là, trong pháp thuật thần thông của tu sĩ, cũng thường hay lấy long hình để biểu hiện diễn sinh năng lực biến hóa.
Không nghĩ tới chính là, trong lúc vô ý sau khi đã có được một viên Long Đan cũng như tu luyện « Thăng Long quyết », một kẻ phàm phu tục tử cũng có thời điểm hóa thân Chân Long. Cứ như thế, thật sự có thể Long Tường Cửu Thiên hay sao?
Không thể hoài nghi, Lão Long mới là một con Chân Long! Ông ta tuy rằng chỉ còn lại có một luồng tàn hồn, lại lần lượt hiển lộ ra hết hoàn toàn sự hung hãn, bá đạo, trung võ trong bản tính. Trong tuyệt cảnh không từ bỏ, trong nghịch lưu không khuất phục, cho dù đối mặt núi đao biển lửa, vẫn bất khuất hơn nữa quyết chí thề không thay đổi!
Trên người của Lão Long, có thể tưởng tượng ra sự rộng lớn mạnh mẽ của Tiên vực năm đó khai sáng, cùng với từng người một thiết huyết oai hùng trong Thiên kiếp rung chuyển! Mà Long Tộc hiện giờ không còn nữa, ý chí âm vang quát tháo tận trời và khí khái dũng cảm tung hoành bát hoang chưa hề biến mất. Quân không thấy, từ Tiên vực đến thế gian, từ điện thờ quỳ bái, đến pháp thuật thần thông đặc sắc lộ ra, thân ảnh của rồng có mặt khắp nơi! Đó chẳng lẽ không phải là truyền thừa của sinh mệnh vật tổ, một loại kéo dài của tinh thần sao?
Lâm Nhất hồi tưởng lại trận chiến của Chân Long trước đây, âm thầm lắc lắc đầu. Bất kể là kim ngô trong Huyền Thiên tiên cảnh, hay là Hậu Thổ trong tiên cảnh nhìn thấy thần giao, hay là nhiều yêu vật khác đều bị Hóa Long Đằng Vân chi đạo coi là suốt đời sở cầu. Chấp niệm như thế cùng tu sĩ lại có gì khác biệt đâu!
Nói như thế, long là thần, chính là vạn linh chí tôn; long là vật có thể so sánh với thế chi anh hào!
Đây có thể mới là sự tồn tại của rồng, đã vượt qua chân thật, đã trở thành một loại tượng trưng! Khẳng khái mà nói, trong lòng của mỗi người đều có một con rồng...
Bất quá, ngày sau vẫn phải tìm Thương Quý của Thần Thương cốc đòi cái kết cục cho Lão Long. Là Chân Long hay là giả long, lại do ngươi, lại phải nói rõ ra hết thảy trước đây cho ta biết...
Hình Nhạc Tử thấy Lâm Nhất không để ý bản thân mình, liền nói chuyện phím với đám người Dư Hằng Tử. Chính mắt thấy qua sự kinh tâm động phách khi lưỡng long tranh chấp, quả thực đáng giá các vị ở đây từ từ hiểu ra một phen. Mà sau một canh giờ, hắn tò mò khó nhịn, không nhịn được lần nữa lên tiếng quấy rầy nói:
- Thương Quý đó không ngờ lại là Ngân Giáp Thần Long, đúng là khiến người mở rộng tầm mắt! Nhưng không ngờ trong giới ta cũng có Long Tộc nhất mạch, Lâm đạo hữu có thể phân trần một chút hay không...?
Lâm Nhất ngồi giữa, hãy còn ung dung trông về phía xa. Hắn nghe được động tĩnh, từ trong tinh không mênh mông đó chậm rãi thu hồi suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi ngược lại:
- Ngươi kêu ta bắt đầu nói từ đâu?
Hắn quay đầu, ánh mắt lướt qua trên mặt đám người Thành Nguyên Tử, Dư Hằng Tử. Đối phương đều mỉm cười mà chống đỡ, chỉ có Hình Nhạc Tử bất dĩ vi nhiên nói tiếp:
- Bản nhân của ngài chính là Long Tộc nhất mạch, sao lại u mê thế...?
Tu sĩ của các nhà ở đây, chỉ có Hình Nhạc Tử và Lâm Nhất quen biết đơn giản. Hai người chưa từng qua lại, không có ân oán, đều là hảo tửu chi nhân, hai bên nói tới nói lui cũng nhẹ nhàng như thường rất nhiều.
- Sự u mê của ta thiên hạ còn chưa có mấy người nói được rõ ràng...
Lâm Nhất liếc Hình Nhạc Tử, lại nói:
- Sự không rõ của ngươi, đơn giản tự tìm phiền não thôi! Long Tộc không chỗ nào không có mặt, ngươi há cần phải hỏi nhiều...
Long Tộc không chỗ nào không có mặt? Hình Nhạc Tử biết được hỏi không ra nguyên cớ, nhưng vẫn vì câu nói sau cùng mà trong lòng động một cái. Chẳng lẽ những năm này tránh thế tu hành, khiến cho mình bỏ lỡ cái gì? Hắn vội vàng nhìn bốn phía, chỉ đợi có người đến giải thích nghi hoặc khó hiểu!
Dư Hằng Tử đang ngồi ngay ngắn, trên nét mặt lộ ra cao thâm khó lường; Thiên Trường Tử và Thành Nguyên Tử nín thở ngưng thần, như có điều suy nghĩ; Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử đang ngó chừng hướng đi của tinh thuyền, vẫn không quên phân tâm lưu ý động tĩnh bên cạnh; Hạ Nữ, Chương Trọng Tử, Thuần Vu Phong mấy vị Luyện Hư tu sĩ thì nhìn Lâm Nhất nói chuyện, từng người thần sắc chú ý...
- Có gió nổi lên sơn trạch, Vân Tế Thương Hải, nhiều lần huyết hỏa thối luyện, là có thể từ dưới cửu uyên vọt một cái thẳng lên trời! Thử hỏi, ai không thể hóa thân thành long? Đó gọi là, có chí thì nên! Đạo hữu nghĩ có đúng không...
Lâm Nhất nói xong, mỉm cười với Hình Nhạc Tử.
- Nhưng... Nhưng mà!
Hình Nhạc Tử chợt hiểu, cười khổ đáp lại. Thì ra là thuyết pháp như vậy, lại không phải không có lý! Thành tiên cũng được, thành long cũng được, chung quy còn phải là người có chí mới có thể sự việc không ngờ lại thành!
Đúng lúc này, Thủy Hàn Tử bỗng nhiên chỉ ngón tay về trước hét lên:
- Tử Vi hiện hình, chúng ta đã trở về chính đồ...
Mọi người thuận theo nhìn lại, đều là thần sắc phấn chấn. Đầu cuối của pháp trận tinh đồ kia, một chút tinh vân dạng bông như có như không. Sau khi lên đường hơn một canh giờ, cuối cùng tìm được tung tích của Tử Vi tiên cảnh!