- Phía trước có biến...
Chỉ trong chốc lát, Thủy Hàn Tử lần nữa kinh hô. Mà lần này không cần hắn tỏ ý, mọi người đã thấy rõ ràng sự khác thường phía trước.
Trong tinh không bên ngoài mấy trăm ngàn dặm, lẳng lặng bay một vật, vừa mới ngăn trên đường của đoàn người đi. Đó không ngờ lại là một tinh thuyền, kích cỡ khoảng năm, sáu trượng. Tình hình trong đó không rõ, chung quanh không thấy bóng dáng...
Một cuộc kiếp nạn trước đó mới vừa không bao lâu, lại gặp dị trạng, khiến cho mọi người nhất thời bắt đầu cẩn thận. Đi lần này, cùng phương hướng của Qua Linh Tử và một cao nhân của Yêu tộc, không có vấn đề gì ngoài ý phát sinh mới phải! Nếu lần nữa bị lạc đường, chỉ có thể nói là vận rủi liên tục...
Dư Hằng Tử không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy lo liệu pháp trận. Trong tinh thuyền đang lao vùn vụt, bất tiện, cũng không thể dễ dàng chuyển hướng. Mà vừa không muốn đụng phải tinh thuyền chặn đường, lại không nguyện đổi đường khác, chỉ có thể chậm lại thế đi, sau đó gặp thời ứng biến.
Vào thời khắc trong tinh thuyền hơi có vẻ hoảng loạn, Lâm Nhất hãy còn ngồi ngay ngắn bất vi sở động. Hắn sớm một bước nhìn thấy tinh thuyền phương xa, chỉ đặt trong lòng một chút nghi ngờ...
Lộ trình xa mấy chục vạn dặm, trong tinh không giây lát mà tới. Giữa giây lát, tinh thuyền của đoàn người trong giới chậm lại. Tinh thuyền đi về phía trước lại dần dần tới gần, hết thảy càng rõ ràng trước mắt.
Tinh thuyền lẳng lặng treo trên không, bên ngoài thương thể năm, sáu trượng đều bị thương loang lổ, hiển nhiên là từng chịu đựng một phen đòn nghiêm trọng vô tình. Phải chăng bởi vậy mới mất đi lực lượng phi độn, nhất thời không thể nào biết được.
Không tới một khắc, cách nhau chỉ có mấy chục dặm, tinh thuyền bên ta chậm rãi dừng, lập tức lại lướt ngang vượt qua hơn mười trượng, tình hình phía trước vẫn như cũ, cũng không có dị thường gì khác. Dư Hằng Tử thấy thông hành vô ngại, liền muốn bay qua bên cạnh đối phương, đúng lúc này có người lên tiếng nói ra:
- Mở cửa khoang ra!
Mọi người đều trợn to cặp mắt nhìn phía trước, e sợ lại có thêm bất ngờ nữa, nghe được động tĩnh không khỏi giật nảy mình, rồi lại từng người im miệng im lặng. Bởi vì, người lên tiếng chính là Lâm Nhất. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn nói một là một hai là hai, đã trở thành một loại công nhận đương nhiên...
Dư Hằng Tử thoáng sợ run lên, vội mở ra cửa khoang. Chốc lát, ông ta chỉ cảm thấy một đạo nhân ảnh bỗng nhiên nhoáng lên một cái liền không có, lập tức đã xuất hiện phía trước tinh thuyền, ngược lại hơi dừng một chút, một mình treo trong tinh không. Trong lòng ông ta có không hiểu, vội vàng nhìn chăm chú theo mọi người chính là chờ đợi.
Trong tinh không, Lâm Nhất yên lặng giương mắt quan sát, trong thần sắc mang theo có chút nghi ngờ. Sau một lát, hắn không nhanh không chậm bay về phía trước, ung dung đến gần tinh thuyền.
Lâm Nhất không chần chờ, phất tay áo tế ra mấy pháp quyết, một bước bước chân vào trong tinh thuyền. Tình hình trong nháy mắt khiến cho hắn thoáng kinh ngạc, ngay sau đó lại nhẹ nhàng nhíu mày.
Bên trong khoang của tinh thuyền cũng không có người khác, chỉ có một vị lão giả gầy guộc râu tóc xam xịt ngồi bên cạnh pháp trận thạch đài. Đạo bào của ông ta rách nát, thần thái suy sụp, đang kinh ngạc quay đầu, đột nhiên vui mừng thất thanh nói:
- Lâm đạo hữu...
Lời còn chưa dứt, ông ta lại chuyển hướng về phía cửa khoang mở rộng kia, khẩn cấp hỏi:
- Nô nhi có đó không...?
Có lẽ là thấy lão giả kia khi nhắc tới hai chữ 'Nô nhi' hiển lộ ra ân cần, Lâm Nhất hơi nhướng hai hàng lông mày, thần sắc hoà hoãn lại. Hắn dạo bước đến trước mặt đối phương, nhìn bốn phía quen thuộc hết thảy, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên pháp trận thạch đài rỗng tuếch, nhàn nhạt nói ra:
- Tống Huyền Tử, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta tung tích của Nô nhi sao...?
Trước đây cách thật xa, Lâm Nhất đã biết lai lịch của người chặn đường tinh thuyền. Đã từng là bảo vật của mình, còn cực khổ tăng thêm luyện chế qua, mặc dù là bộ dáng mình đầy thương tích, còn là không chạy khỏi một đôi pháp nhãn của hắn. Đó chính là đào mệnh chi vật mà mình đã để lại cho Tống Huyền Tử và Tiên Nô năm đó, đến từ chính tinh thuyền tinh xảo của Hoành Thiên môn.
Bất quá, tinh thuyền tuy rằng hư hại, pháp trận cấm chế được khảm vào bên trong vẫn còn, thêm nữa cách nhau khá xa cũng có đồ vật ngăn cản, Lâm Nhất đồng dạng nhìn không thấu tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó. Thế nhưng hắn lại đoán được Tống Huyền Tử người này, trong lòng tăng thêm vài phần hỏa khí.
Năm đó, Lâm Nhất một mình ngăn địch, cũng phó thác Tiên Nô cho Tống Huyền Tử. Vốn dĩ nghĩ ông ta thân là nghĩa phụ, sẽ ổn thỏa bảo vệ nghĩa nữ của mình, ai ngờ hết thảy đều không phải như thế...
- Ta... Ta còn tưởng rằng nô nhi đi tìm ngươi... Cái này. . . Cái này. . .
Tống Huyền Tử đã thất hồn lạc phách đứng dậy từ bên cạnh thạch đài, loạng choạng lắc lư cúi người hành lễ với Lâm Nhất, mang theo sự áy náy vô cùng nói ra:
- Năm đó sau khi ta xuất quan, mới biết nô nhi cùng sư huynh, sư điệt của ta đều tung tích không rõ, liền đi Thiên Tự tiên vực nhiều mặt tra tìm, biết một nữ tử cực tựa như con bé đi theo hai nam tử...
Ông ta thở phào, lại nói:
- Còn tưởng rằng nô nhi được ngươi tìm kiếm, ai ngờ... Ai ngờ... Thật sự đã phụ sự nhờ vã của đạo hữu, lại không còn mặt mũi thấy Mị Nương a!
Nói xong, ông ta lại hối hận chồng chất luôn miệng thở dài, khuôn mặt đìu hiu và bất đắc dĩ.
Lâm Nhất nhìn thấy bộ dạng này của Tống Huyền Tử, tức giận trong lòng hắn lập tức không còn tung tích, ngược lại thì âm thầm thêm mấy phần áy náy. Năm đó mang đi Tiên Nô, dưới sự giận chó đánh mèo vẫn chưa mang hộ tin đi tới Huệ Thiên tiên vực thông báo một tiếng. Ngày hôm nay nghĩ tới, hành sự không khỏi có chút không chu toàn.
Lâm Nhất đưa tay đỡ lên, lại lấy ra một đống bình đan dược đặt trên thạch đài, bấy giờ mới lui về phía sau một bước nhìn về phía Tống Huyền Tử ôn hòa hỏi:
- Huynh trưởng an tâm chớ vội! Lại nói ra với ta, ngươi tại sao đến chỗ này, là người nào đánh ngươi thành bị thương nặng cũng như cướp bóc hết sạch thế?