Khó nén hoảng loạn trong lòng, La Thu Nương quay đầu nhìn về phía sau. Lâm Nhất lặng lẽ quay về hướng khác, thần sắc lặng lẽ. Nữ tử đó thầm thở dài, mặt đầy đau thương...
Một canh giờ trôi qua, Lâm Nhất đang tĩnh tọa bỗng nhiên chân mày run run, mở mắt nhìn.
Đại nạn tới, sinh cơ đi xa, Cư Bình Tử đang ngồi ngay ngắn vẫn nhắm chặt hai mắt mà thần thái tường hòa. Nhưng pháp lực thì không còn, tiêu y hộ thể thoáng chốc hóa thành tro bụi. Ngay lập tức, cả người hắn và vật tùy thân tất cả đều biến mất trong khói nhẹ miểu.
Cùng lúc đó, La Thu Nương hai mắt đỏ rực, vô lực hô:
- Đạo huynh! Ra đi thanh thản!
Có lẽ là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hoặc là cảm động lây, Lâm Nhất sau khi thu hồi ánh mắt thì không khỏi thổn thức một phen! Mà tiên đạo đa biến, người thấy chết không sờn há chỉ có một mình Cư Bình Tử.
Đạo hữu quen biết mấy trăm năm cứ như vậy lần lượt rời đi. Có lẽ kế tiếp chính là mình. Nhất thời lo sợ không yên, La Thu Nương không nhịn được nức nở bật khóc. Nàng ta mặc dù lớn tuổi lại đạo tâm kiên định, nhưng vẫn là thiên tính nữ tử. Sau đó, nàng ta dùng tay áo che mặt, áy náy nói:
- Ta đã là người hơn một ngàn tuổi mà vẫn động tình như vậy, khiến Lâm đạo hữu chê cười rồi.
Lâm Nhất hơi trầm ngâm một lát, nhẹ giọng tự hỏi:
- Con người ai mà vô tình được chứ?
La Thu Nương dần dần khôi phục thái độ bình thường, nhìn chằm chằm đối phương nói:
- Một người đi đường đã không dễ! Mà ta lại làm liên lụy, Lâm đạo hữu đừng ngại đi một mình.
Lâm Nhất từ chối cho ý kiến nói:
- Ta tự có tính toán.
...
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, hai người lại lên đường.
Lần này Lâm Nhất không một mình đi trước tìm kiếm nữa, hoặc là khổ sở chờ đợi như lúc trước nữa, mà nắm lấy cánh tay La Thu Nương, dẫn theo nàng ta mà chạy. Không có gánh nặng ngược gió mà đi, chỉ cần chuyên chú để tiêu y hộ thể, pháp lực của nữ tử này cũng chống đỡ được thêm nửa ngày. Nàng ta thân thể nhẹ nhàng, cũng khiến người trước giảm đi không ít khí lực. Cứ như vậy, hai người tiến về phía trước.
Dù sao cũng đã trải qua hơn trăm năm tra tấn, Lâm Nhất ở trong cương phong ứng phó tự nhiên. Mà trên hoang nguyên rất khó tìm được chỗ nghỉ tạm, vẫn khiến hắn khổ không nói nổi. Liên tiếp mấy ngày trôi qua, hai bóng người vẫn chạy như điên trong cương phong.
Cứ như vậy thêm hai ngày, Lâm Nhất đã thân mặc kim giáp, thần sắc hoảng loạn. Mà hắn vẫn nắm La Thu Nương không buông, chân cũng càng đi càng nhanh!
La Thu Nương kinh ngạc trước sự cường hãn của Lâm Nhất, mặc dù đối với việc hắn cả người trần truồng thì cảm thấy không ổn lắm, nhưng vẫn cảm động không thôi! Tình hình nguy cấp mà đối phương vẫn liều mạng để bảo toàn chu toàn cho hai người!
Lâm Nhất tiêu hao pháp lực gấy nhiều lần La Thu Nương, lại không muốn bỏ lại đối phương. Nếu không phải nữ tử đó bất kể hiềm khích xưa mà mở ra Đăng Tiên môn thì mình làm sao có thể tới được Câu Trần tiên cảnh! Phần nhân tình đã nợ này, phải đốc hết sức mà trả!
Đi liên tục không ngừng bảy ngày, Lâm Nhất lúc này mới tìm được một chỗ tránh gió. Không chỉ hắn mệt mỏi tới mức hai mắt biến thành màu đen, cho dù La Thu Nương cũng đến tình cảnh dầu hết đèn tắt. Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, hai người lại lên đường.
Mỗi khi tới lúc Lâm Nhất cảm thấy tuyệt vọng, luôn có thể tìm được chỗ để tránh gió, có thể nói là trời không tuyệt đường người! Cứ đi đi nghỉ nghỉ như vậy, hai người dần dần chạy vào sâu trong hoang nguyên, cũng tiếp tục tiến về phía trước.
Trong Bất tri bất giác đã trôi qua nửa năm. Bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, lại rốt cuộc đi được bao xa, Lâm Nhất không bận tâm. Hắn chỉ muốn xuyên qua hoang nguyên, sớm ngày tìm tới Tiên Vực. Mà con đường phía trước chưa hết, cương phong lại càng hung mãnh mà cuồng liệt hơn.
La Thu Nương được Lâm Nhất nắm lấy cánh tay, đi nhanh lên trước. Nàng ta vừa coi chừng cương phong đập vào mặt vừa thầm thán phục không thôi. Nửa năm trước, người trẻ tuổi này chỉ là đi lại tự nhiên trong cương phong, nhưng còn xa mới thần dị như lúc này. Trước mắt một bước của hắn liền đi xa được mấy trượng, thần tốc dị thường, có thể so sánh với ngự phong thuật! Trải qua lần tôi luyện này, bản thân mình sớm đã không thể ứng phó nổi, mà hắn thì lại trở nên cường đại hơn! Có điều, lần này lại mười không được nghỉ, chỉ sợ tình hình không ổn...
Phía trước không thấy đá lớn, không thấy gò đất, cho dù là hố nông cũng không thấy, chỉ có khói nhẹ trùng điệp ùa tới, khiến người ta hoang mang! Cảm thấy tu vi không đủ, Lâm Nhất thầm gắt, đột nhiên thu hồi vân bào che người, quanh người đã phủ kín long giáp ánh sáng vàng lấp lánh. Hai hàng lông mày hắn dựng thẳng, vẻ mặt dữ tợn, dẫn theo La Thu Nương chạy như điên về phía trước.
Lại đi mấy trăm dặm, Lâm Nhất dần dần trở nên sốt ruột. Tiến về phía trước mà vẫn không thấy chỗ để nghỉ ngơi, lại một lần nữa hao hết tu vi. Loại lập phá rồi lại lập này khiến ta dày vò vô cùng, chết đi sống lại cũng không gì hơn cái này! Nếu mạng đã không tuyệt thì bớt đi vài lần tra tấn đi.
Đúng vào lúc này, Lâm Nhất thở phào trong lòng. Ngoài mấy dặm xa xa, mơ hồ có một khối đá to hiếm thấy. Hắn không nghĩ ngợi lao thẳng về phía đó, dần dần tới gần mới phát hiện tảng đá đó đứng sững sững trước một hố đất. Có điều trong đó có chín thân ảnh quen thuộc.
Lâm Nhất ngẩn ra, lại không kịp tránh sang chỗ khác. Trong mắt hắn lãnh mang chớp động, dẫn theo La Thu Nương nhảy xuống hố đất.
Chín người đó chợt thấy có lăng không lăng không mà tới, đều giật nảy mình. Mà chỉ trong nháy mắt, có người cười ha ha, có người thì kinh hô một tiếng rồi căm giận hô:
- Ấy! Sao ngươi lại trần truồng, còn dẫn theo một nữ tử chạy lông nhông, đúng là xấu hổ chết người ta mà.