Khối đá đen này cao chừng một hai trượng, rộng bốn năm trượng, rất tròn và dày. Này hố đất phía trước thì có chu vi hai ba trượng, sâu không tới năm sáu thước, quả thật là một chỗ tránh gió hiếm có.
Lâm Nhất hai chân chạm đất, nhẹ nhàng buông La Thu Nương xuống, đạo bào màu xám trong nháy mắt che lên thân hình phủ đầy kim giáp. Sau đó, hắn không coi ai ra gì ngồi xuống, cũng nhẹ giọng nói:
- La đạo hữu, cớ sao lại đứng.
La Thu Nương ngơ ngẩn nhìn chín trước mắt, nhất thời có chút lúng túng. Trừ nữ tử phấn y kia ra, tám vị còn lại đều là tiền bối Hóa Thần của Cửu Châu, không ai không phải là tồn tại như đỉnh phong của tiên đạo! Thường ngày, những nhân vật tiền bối này đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, khiến người ta khó có thể ước đoán và tâm sinh kính sợ. Cho dù trước đây La gia gặp nạn và Đăng Tiên cốc bị hủy, cũng khiến người ta không dám ngỗ nghịch với những cử chỉ của các cao nhân này. Mà lúc này, hai bên không ngờ lại gần trong gang tấc, cũng ở cùng một nơi chật hẹp, thật sự khiến người ta không biết phải làm sao!
Có điều, Lâm đạo hữu không ngờ coi như không thấy đối với tất cả những điều này. Đó không phải là một vị tiền bối Hóa Thần mà là tám vị.
Do dự một chút, La Thu Nương vẫn rất giữ quy củ cúi người nói:
- Thu nương bái kiến các vị tiền bối.
- Nơi này chỉ có cương phong chết người, lấy đâu ra tiền bối? Ngươi tự dưng bị người khi nhục lại làm hao tổn tu vi vẫn chưa đủ à...
La Thu Nương vừa lên tiếng, Lâm Nhất đột nhiên mất kiện nhẫn. Hắn không để ý tới sự kinh ngạc của đối phương, phân phó:
- Không muốn chết thì cùng ta tiến về phía trước hai bước rồi ngồi xuống!
Lâm đạo hữu này chỉ có lúc trở mặt giết người mới là bộ dạng này, xem ra hắn là đang mượn cơ hội để bất bình thay cho mình! La Thu Nương rất cảm động, lại không nhiều lời, đành gật đầu đồng ý. Nàng ta đi tới trước người nữ tử phấn y vài thước rồi ngồi xuống.
Lâm Nhất lấy ra hai khối linh thạch nắm chặt ở trong tay, vẻ mặt hờ hững, cằm hơi hếch lên, nhìn chín người trước mắt với vẻ khiêu khích.
Văn Bạch Tử thần sắc hơi kinh ngạc, ánh mắt dừng ở trên người La Thu Nương, lập tức giật mình. Hắn thấy Lâm Nhất kiêu ngạo như vậy thì thầm hừ một tiếng, không ngờ không để ý tới, mà thổ nạp điều tức. Thương thế trước kia của hắn đã không còn trở ngại.
Công Lương Tán sắc mặt đơ như gỗ, khiến người ta không đoán ra tâm tư. Thấy Lâm Nhất nhìn tới, hắn dứt khoát nhắm mắt, ra vẻ không biết.
Công Dương Lễ nhìn chằm chằm Lâm Nhất đột nhiên hiện thân, còn đang nhớ lại kim giáp không sợ cương phong vừa rồi, lại không hiểu nổi.
Bách Lý Xuyên khẽ gật đầu lẩm bẩm:
- Trong vân bào Chức Nương luyện chế không ngờ có một tầng giao tiêu? Tiểu bối ở Đăng Tiên cốc đó cũng có tiêu y. Điển tịch có viết, thần giao hung mãnh, không sợ cương phong, hoành hành giữa chân trời.
Âm Tán Nhân thì rúc người trong áo dày, giống như không chịu nổi cái lạnh của cương phong. Hắn cười âm hiểm, ý tứ không rõ nói:
- cửa đá của Đăng Tiên cốc đã bị hủy hết, tiểu tử này vẫn có thể đến được đây, đúng là thú vị.
Mặc Cáp Tề gật đầu, phụ họa nói:
- Xuất Vân Tử đạo hữu chắc là ngựa già nhận đường rồi, lại dẫn chúng ta trằn trọc bảy tám tháng, đến nay vẫn chưa ra khỏi Câu Trần tiên cảnh.
Tùng Vân tán nhân dứt khoát trực tiếp hỏi:
- Lâm Nhất, ngươi không phải muốn ở lại Cửu Châu ư? Sao lại tùy tiện xông vào đây.
Hoa Trần Tử thì ngồi sát Tùng Vân tán nhân, quanh người phủ một tầng nguyên thần chi lực. Nàng ta bĩu môi về phía La Thu Nương ở trước mắt, nói:
- Sớm biết nữ tử này có con đường khác, ta sao phải cổ sở cố xông vào cửa đá! Quả nhiên! Hai người các ngươi âm thầm thông đồng với nhau, còn cả người trần truồng nữa, vô văn hóa.
Nàng ta vừa oán trách, bên cạnh lại có người cười ha ha nói:
- Lâm huynh đệ của ta thân mặc kim giáp, sống mái khó phân biệt, không ngờ tiểu nha đầu ngươi lại nhìn rõ hết.
Bị người ta tự dưng giễu cợt, Hoa Trần Tử sắc mặt thẹn thùng, lập tức nổi giận đùng đùng nhìn thân ảnh mập mạp kia, cãi:
- Xuất Vân Tử tiền bối từng nói, không có ngươi dẫn đường, không ai có thể tìm tới Tiên Vực! Vì thế, các ngươi liền bỏ lại Lâm Nhất mà đi. Mà hắn vẫn một mình lên đường, còn đuổi tới tận đây, điều này phải giải tích thế nào.
Xuất Vân Tử mang theo nụ cười vô hại, vui tươi hớn hở nhìn Lâm Nhất, thân thiết như lão hữu gặp lại nhau. Hắn xua tay, tỏ ý không cho lời nói của Hoa Trần Tử là đúng, lắc lư cái đầu:
- Chư vị đều là được ta dẫn đến đây, không cần phải hoài nghi!
Hắn lại thản nhiên nói:
- Ta vốn tưởng rằng Lâm huynh đệ tuổi trẻ đa tình, khó tránh khỏi muốn ở lại Cửu Châu cưới vợ sinh con khai chi tán diệp, lão ca ca ta sao nhẫn tâm dẫn theo hắn lao đầu vào chỗ nguy hiểm, ai ngờ? Ơ, hắn không phải là vì đuổi theo nha đầu ngươi mà tới đây chứ.
Hoa Trần Tử há há miệng, mặt như ráng chiều, vội la lên:
- Ngài... già mà không đứng đắn, chỉ biết nói năng bậy bạ.
Những tiền bối Hóa Thần này thái độ khác thường, cũng không còn khí thế bức nhân như lúc giá lâm Đăng Tiên cốc, ngược lại rất thân thiết và không hề có địch ý với Lâm Nhất, La Thu Nương cũng yên lòng, vội vàng thừa cơ thổ nạp nghỉ ngơi.
Lâm Nhất lại khóe miệng nhếch lên, thần sắc trào phúng. Hai tay hắn bùm bùm hai tiếng bóp nát linh thạch trong lòng bàn tay, lại lấy ra hai khối khác, nói:
- Xuất Vân Tử! Ngươi lấy Hoa Trần Tử ra để giễu cợt ta, chẳng qua là muốn lấp liếm cho qua, giấu đầu hở đuôi mà thôi.
Lúc hắn vừa hiện thân đã mang theo bộ dạng không coi ai ra gì, thật sự khiến các tiền bối Hóa Thần ở đây có chút khó xử. Trước có nhân, sau có quả, mọi người trong lòng biết gió, cũng không tiện tính toán nhiều.
Có điều, Lâm Nhất mở miệng không chút lưu tình, lại bày ra tư thế muốn trở mặt với Xuất Vân Tử, lập tức khiến mọi người sinh ra hứng thú. Đây là tình hình gì thế? Hai người bọn họ rốt cuộc đang giở trò gì.