Xuất Vân Tử nhìn xung quanh ai nấy thần sắc hoài nghi, hai tay dang ra, cười khổ nói:
- Tiểu tử này, khi dễ ta hơn ba trăm năm rồi, có gì đâu.
Hắn quay sang nhìn Lâm Nhất, rất rộng lượng nói:
- Dù sao cũng nhàn rỗi mà, Lâm huynh đệ có gì không vui thì cứ nói với ca ca ta, không thể vô duyên vô cớ chịu ủy khuất như thế được!
Lâm Nhất hai mắt trợn lên, nói tiếp:
- Ta không phải là cố ý giấu diếm việc ngày xưa, chỉ muốn cùng chư vị tới Tiên Vực. lại chỉ sợ hại tới Đăng Tiên cốc cho nên mới nói trước với Xuất Vân Tử ngươi. Ai ngờ ngươi sau khi biết được tình hình cụ thể thì không chỉ vứt bỏ ta không để ý, còn hủy Đăng Tiên cốc La gia, cũng bức La Thu Nương mạnh mẽ xuất quan rồi dẫn tới hao tổn tu vi...
Hắn hơi dưng lại, ánh mắt quét nhìn mọi người, nói tiếp:
- Cửu Châu Hiện giờ chỉ có một vị cao nhân Hóa Thần là Văn Huyền Tử, ai dám tranh với ngươi nữa? Thiên hạ nhất thống chẳng qua là như thế!
Nói đến đây, Lâm Nhất ngừng lại, chờ có người cãi lại. Mà hắn đợi một lúc, Xuất Vân Tử vẫn gãi gãi cằm, ung dung ngồi đó, căn bản không có ý định lên tiếng, còn mỉm cười, rõ ràng là muốn đợi hắn nói tiếp. Không chỉ như vậy, mọi người ở đây sau khi hơi kinh ngạc một thoáng thì đều bộ dạng thờ ơ, giống như những lời vừa rồi chẳng liên quan gì tới mình.
- Dĩ vãng đã qua, không cần so đo! Chúng ta chấp nhất tiên đạo, sớm ngày tìm tới Tiên Vực mới là chính đồ! Ngoài ra...
Thấy không có người lên tiếng, Bách Lý Xuyên vuốt râu nói:
- Nếu Hóa Thần tu sĩ đều rời đi, Cửu Châu sinh biến, ai có thể nhất định Càn Khôn? Văn Huyền Tử đạo hữu xả thân quên mình, khiến người ta khâm phục!
Hắn nhìn về phía Lâm Nhất, lại ngữ khí có ám chỉ nói:
- Đạo luyện khí của Chức Nương đã lô hỏa thuần thanh! Bách An môn ở trong tay nàng ta, nhất định sẽ phát dương quang đại.
Lâm Nhất kinh ngạc, không khỏi khẽ nhíu mày. Không phải hoài nghi, lời nói của Bách Lý Xuyên chính là suy nghĩ của mọi người lúc này! Bất kể Xuất Vân Tử dối trá thế nào, hoặc là giấu diếm dụng ý chân chính đều chỉ là râu ria. Tiên Vực ở phía trước, còn gì mà không bỏ xuống được? Cho dù biết chân tướng sự thật thì sao, ai còn đi tính toán quá khứ...
- Hừ hừ! Ngươi lần này không mắng ta là lão yêu tinh nữa à?
Hoa Trần Tử đã khôi phục thái độ bình thường, còn không quên nhìn về phía Xuất Vân Tử lườm một cái, lúc này mới quay sang nói với Lâm Nhất một câu. Ý của nàng ta, ngươi thật sự đấu pháp với lão quái vật thì làm gì có phần thắng! Thấy đối phương nhìn tới, nàng lại mang theo thần sắc vô tội nói:
- Lúc người ta đang bế quan thì biết được sư tổ sắp đi xa, cho nên mới xin được đi theo, suýt chút nữa thì bị lão nhân gia ném ra ngoài, ai có bản lĩnh được như tiểu tử ngươi chứ.
Tùng Vân tán nhân hừ một tiếng, nói:
- Lão phu bị ngươi giày vò, không thể để lão nhân gia ta được nghỉ ngơi một lát à.
Hắn quay sang nói với Lâm Nhất:
- Đến rồi thì yên đi! Người tu đạo há lại bụng dạ hẹp hòi! Nếu ngươi biết đường thì đừng ngại dẫn chúng ta tới Tiên Vực! Với tu vi của hai người các ngươi chỉ sợ ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, tự giải quyết đi.
Có điều trong lúc này, bên trong các cao nhân Hóa Thần ở đây, trừ Xuất Vân Tử còn mang theo nụ cười đùa cợt ra, những người còn lại đều tĩnh tọa nghỉ ngơi. Đối với sự có mặt của Lâm Nhất, không ai nghi ngờ gì, càng không ai giả ý nịnh hót như trước đây, cho dù là Tùng Vân tán nhân vẻ mặt đang mỏi mệt cũng hơi lộ vẻ bực mình.
Thấy tình hình này, Lâm Nhất thầm thở dài. Dụng ý thất bại, lửa giận vừa dâng lên lại đành phải bất đắc dĩ tan đi. Không có tung tích của Tiên Vực làm chỗ dựa, hắn ở trong mắt những cao nhân này vẫn không đáng một xu, có lẽ còn là một sự trói buộc trong chuyến đi này! Mà nếu không phải Xuất Vân Tử luôn miệng gọi huynh đệ, nói không chừng ngay cả ba thước đất để nghỉ ngơi cũng không có.
- Ha ha! Lâm huynh đệ, không có gì để nói nữa rồi.
Xuất Vân Tử cười ha ha, trên mặt lộ ra nụ cười ám muội.
Vẻ mặt Lâm Nhất cứng lại, không nhịn được quát lên:
- Xuất Vân Tử, ngươi đừng vội đắc ý! Món nợ này để sau sẽ tính.
Nụ cười của Xuất Vân Tử dần dần xuống, tướng mạo có chút uy nghiêm. Hắn nhìn Lâm Nhất với vẻ khinh thường, đe dọa:
- Còn dám tính sổ với ta à? Có tin ta đá ngươi ra khỏi đây rồi.
Lâm Nhất nhìn chằm chằm Xuất Vân Tử, hơi nhướn mày, gằn từng chữ:
- Ta không tin!
- Ồ! Tiểu tử ngươi không sợ chết à.
Xuất Vân Tử rất bất ngờ kinh hô một tiếng, quay sang nhìn xung quanh, tiếp theo lạnh giọng nói:
- Nơi nàyđều là nhân vật tiền bối, vươn một đầu ngón tay ra cũng khiến ngươi phải cam chịu một phen rồi.
Mọi người ở đây thấy vậy, thần sắc đều nghi hoặc. Là Xuất Vân Tử cố ý gây chuyện với Lâm Nhất, hay là người sau cố ý gây chuyện với người trước?
La Thu Nương ở bên cạnh đang tĩnh tọa sợ tới mức mở choàng mắt, có chút ngỡ ngàng và lúng túng. Lâm đạo hữu vì sao cứ muốn đắc tội với những cao nhân này? Nếu thật sự sinh biến, chẳng phải là rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn thây sao?
- Hừ! Dưới thiên địa cấm chế, trong cương phong vô tình, các ngươi bằng vào nguyên thần chi lực mặc dù tự bảo vệ mình thì không ngại, nhưng lại khó có thể phân thần thi triển thủ đoạn. Còn muốn động thủ với ta à? Ai có đảm lượng này.
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, thần sắc ngông cuồng. Để mặc cho khói nhẹ trên đầu xoay quanh, vẫn ngồi ngay ngắn bất động như bàn thạch, ngang nhiên đối mặt với tám vị cao nhân Hóa Thần. Hắn quay sang nhìn Xuất Vân Tử, dùng lời nói mới rồi đốp lại:
- Ngươi có tin ta ném ngươi ra không?