Cửu Mục tiên vực, trong một pháp trận nằm ở huyệt động dưới đất, một nữ nhân áo trắng lẳng lặng mà ngồi. Mặt nàng như ngọc, hàng mi dài, hai mắt khẽ nhắm, bộ dạng nhập thần thanh lệ xuất trần, chính là Vũ Tử đang bế quan tu luyện.
Pháp trận lớn chừng hơn mười trượng, được một quầng sáng lấp lánh bao phủ. Bên trong khí cơ cường đại đang cuộn trào xoay tròn, không ngừng tuôn vào tứ chi bách cốt Vũ Tử. Tùy theo từng ngày từng năm khổ tu, lại thêm pháp trận thần dị, nàng nghiễm nhiên đã là cao thủ Kim Tiên hậu kỳ viên mãn.
Thẳng đến lúc này, trong bình địa huyệt động chợt toát ra một nữ tử mặt phủ vải sa. Người đó hơi hơi ngưng thị, nhè nhẹ gật đầu, nói:
- Bế quan ba trăm năm, tiến cảnh miễn cưỡng tạm ổn, lại kém rất xa mong đợi của vi sư...
Trong pháp trận, Vũ Tử thu liễm tâm thần, chầm chậm mở ra hai mắt, khom người nói:
- Là đệ tử ngu độn bất kham, cô phụ kỳ vọng...
So sánh với trước, lúc này trong vẻ đẹp của nàng càng thêm một phần hờ hững. Cửu Thiên tiên tử, phải nên như thế. Đến như Thánh Nữ thân vì sư phụ thoáng nhìn một cái cũng không nhịn được hơi hơi hoảng hốt.
Khoảnh khắc sau, Thánh nữ dời nhẹ bước chân, váy dài quét đất, kéo theo dáng người tha thướt chầm chậm đến gần pháp trận, nói:
- Tu vị không đến Tiên Quân thì không giúp vi sư đạt thành tâm nguyện được. Vi sư muốn mượn Cửu Mục bí pháp giúp ngươi càng hơn một tầng, chỉ có điều...
Vũ Tử vẫn còn ngồi trong pháp trận, lặng lẽ nhìn kỹ nhất cử nhất động của sư phụ. Không biết vì sao, tùy theo tu vị đề thăng, thâm tâm nàng có một dự cảm chẳng lành. Ở trong lòng, thân ảnh áo xám tóc rối kia lại càng trở nên rõ nét, xua cũng không đi...
- Chỉ có điều, bí pháp nghịch thiên, tất nhiên là lợi hại chia đôi. Sau khi ngươi có cảnh giới Tiên Quân liền sẽ có một loại ảo giác như trong mơ. Điều vi sư muốn nói là...
Nói đến đây Thánh Nữ chợt ngưng lại, mắt nhìn xa xăm, thần sắc khó lường.
Vũ Tử ngập ngừng, cúi đầu đáp nói:
- Hết thảy nghe theo sư phụ phân phó...
- Như vậy cũng hay, ha ha...
Thánh Nữ cười một tiếng. Tiếng cười đột nhiên mà đến vang vọng trong huyệt động trống trải, khá là kinh diễm, lại nhiều chút ý vị âm sâm. Nàng nâng làn váy quét đất lên, động tác ưu nhã thong dong như vờn mây, nói tiếp:
- Đợi tu vị ngươi có thành tựu liền sẽ sản sinh ảo giác về kiếp trước kiếp này. Điều vi sư muốn nói là, đó chẳng qua là một giấc mộng...
Vũ Tử nhíu mày, thì thào lẩm nhẩm nói:
- Một giấc mộng...
...
Trong tinh không, ba đạo nhân ảnh vội vã lướt qua.
Khoảnh khắc sau, hơn mười tráng hán vội vàng đuổi đến, thần sắc có phần mờ mịt, tiếp đó lại lần lượt quay đầu bỏ đi.
Trên một tàn tinh, ba người đang đào mạng kia rốt cục đã tìm được một nơi để đặt chân địa.
Còn chưa kịp thở một hơi, vị nam tử béo mập trong ba người liền đắc ý cười nói:
- Ha ha! Đại nạn không chết, tất có hậu phúc!
Hai người còn lại là một đôi thầy trò, đánh giá nơi hẻo lánh âm hàn đang đứng, nhịn không được đối mặt nhìn nhau. Chốc lát, trưởng giả đành chịu nói:
- Nhếch nhác trốn chui trốn lủi thế này, lúc nào mới kết thúc đây?
Người đồ đệ gật gật đầu phụ họa nói:
- Xuất Vân Tử, tiêu dao khoái hoạt mà ngươi nói rốt cục ở đâu...
Tàn tinh là một khối đá đen lớn chừng trăm dặm, lặng lẽ bay đi trong bóng tối, trừ hoang vu và tử tịch ra thì không còn gì nữa cả. Xuất Vân Tử lại vẫn bộ dạng hồn nhiên vô sự, tiện tay đánh một đạo cấm pháp khoanh ra một vòng tròn, điềm nhiên đi vào khoanh chân mà ngồi, không quên cười lên chào hỏi nói:
- Dư Hằng Tử, ngươi càng già càng hồ đồ a! Thuần Vu Phong, ngươi là thân ở trong phúc không biết phúc...
Ba người này chính là Dư Hằng Tử, Thuần Vu Phong và Xuất Vân Tử, bọn họ mới vừa thoát khỏi một đám yêu tu đuổi giết. Liên tục mấy năm không ngừng đào vong khiến cho hai thầy trò sớm đã sức cùng lực kiệt. Người đầu têu chuyến này lại vẫn tinh thần đủ mười, nghiễm nhiên coi từng trường rượt đuổi sinh tử kia là lạc thú.
Hai thầy trò một trước một sau đi vào cấm pháp, ngồi xuống đối diện với Xuất Vân Tử. Ba người có giao tình trong hoạn nạn, đây đó đều quen thuộc, hành vi cử chỉ cũng tùy ý rất nhiều.
Dư Hằng Tử cười khổ lắc lắc đầu, nói:
- Lão hủ tuy bất kham, nhưng còn không đến nỗi như ngươi vừa nói...
Thuần Vu Phong khó hiểu hỏi:
- Xuất Vân Tử, mới rồi ngươi nói thế là có ý gì?
Xuất Vân Tử vung tay áo lên, trước mặt hiện ra ba vò rượu và nửa con dê chín. Hắn trước là cầm lên một vò rượu, “Ùng ục, ùng ục” chuốc mấy ngụm lớn, sau lại kéo xuống một khối thịt dê hung hăng nhai nuốt. Đợi rượu thịt đều xuống bụng, hắn mới xoa vuốt bờ môi bóng nhẫy, khá là thích ý đung đưa não đại, nghiêng đầu nhìn hai thầy trò nói:
- Nếu không phải Vu Phong độ kiếp, thì sao đưa tới nhiều phiền toái như vậy. Nhưng dù thế lại đã có sao? Này... Đừng lo lắng, uống rượu, ăn thịt...
Hơn trăm năm trước, Thuần Vu Phong Luyện Hư viên mãn, nghênh tới Hợp Thể thiên kiếp, lại kinh động yêu tu chiếm cứ Hành Thiên. Kết quả là, ba người một đường chạy nạn đến nay.
Hai thầy trò cũng không khách khí, từng người cầm lên vò rượu chuốc vào miệng. Chỉ chớp mắt, Xuất Vân Tử đã gom hết số thịt dê còn lại vào bụng, gió cuốn mây tan quét sạch sành sanh, lại vẫn ý còn chưa hết liếm mút đầu ngón tay, bộ dạng tham ăn đủ mười.
- Ba trăm năm nay, liên tục chém giết không ngừng, tu vị, thần thông chúng ta cũng theo đó được ích lợi không nhỏ. Hiện nay, Vu Phong đã tu tới cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ viên mãn, ta cũng khó khăn đến hậu kỳ, há không phải nhân họa đắc phúc...
Xuất Vân Tử thấy ánh mắt hai thầy trò cổ quái, vội đưa ngón tay giấu vào trong tay áo, giả vờ giận nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, ngượng lắm, hắc hắc…
Lời còn chưa dứt, hắn lại cười hắc hắc, tự giải thích cho chính bản thân, nói: