Dưới chân Ngao sơn ngoài Thần Châu môn mấy trăm dặm, chính là Thiên Hạo trấn. Nơi này dựa vào núi mà dựng, là nơi tụ tập của các tu sĩ!
Sau giờ ngọ, mây đen che khuất mặt trời. Không tới một lúc, mưa gió đột nhiên thổi dến, thiên địa là một mảng mờ mịt.
Đã là tháng chạp cuối năm, một hồi mưa đông bất thình lình kéo tới càng lúc càng lớn! Trên ngã tư đường ngoài thỉnh thoảng có bóng tu sĩ lướt qua ra thì không có bóng phàm nhân.
Đúng vào lúc này, Lâm Nhất xuất hiện trên ngã tư đường mưa gió. Hắn chắp tay sau lưng, lững thững mà đi, trong ánh mắt lộ ra vẻ đăm chiêu. Sau đó, quan sát xung quanh một phen, thân hình lăng không bay đi, lao thẳng về phía Ngao sơn.
Sau một thoáng, sơn môn của Thần Châu môn đã trong tầm mắt, thế đi của Lâm Nhất chậm dần. Mà không đợi hắn tiếp tục tiến tới, đột nhiên hai bóng người xông tới, cũng lên tiếng quát:
- Người tới dừng lại!
Đó là hai tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, đều mặt không biểu tình.
Lâm Nhất giương mắt nhìn, tòa Thần Ngao phong từng quen thuộc đó ẩn sâu trong mây mưa, tình cảnh không rõ. Hắn hơi nhíu mày, quát lên:
- Tại sao lại cản đường ta?
Hai đệ tử Thần Châu môn giống như có chuẩn bị mà đến, người bộ dạng lớn tuổi hơn trong đó chắp tay nói:
- Không phải đệ tử bổn môn lại không phải là người được triệu kiến! Xin Lâm tiền bối quay lại, bằng không....
- Ồ!
Lâm Nhất nhướn mày, hỏi ngược lại
- Ngươi không ngờ đã biết lai lịch của ta?
Người đó do dự một chút, dứt khoát không lên tiếng. Trong mưa rơi tầm tã, hai bên đứng cách nhau hơn mười trượng, đều không có ý nhượng bộ.
Một lát sau, Lâm Nhất giơ tay lấy ra một vật, chính là Cửu Châu lệnh bằng vàng. Hắn giơ lên, nói:
- Nghĩ chắc ta có kim bài của Thái thượng trưởng lão vẫn là kết cục bị cự tuyệt ở ngoài cửa nhỉ.
Nhìn thấy Cửu Châu lệnh bằng vàng, hai đệ tử Kim Đan lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Người cầm đầu này cân nhắc một thoáng rồi chắp tay nói:
- Tổ sư nhà ta đã phân phó, lệnh bài Thái thượng trưởng lão đã mất lâu ngày. Nếu Lâm tiền bối đang giữ lệnh này thì xin hãy trả lại!
Có lẽ là không nghe rõ, hoặc là do kinh ngạc, cũng có thể là tất cả lo lắng đều thành sự thực, khóe miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, sát khí trên người tỏa ra, lập tức chấn nát hạt mưa bay lại gần, hóa thành sương mù rồi cuốn đi. Hai đệ tử Kim Đan đó hơi biến sắc, lại không dám lui về phía sau, vẫn kiên trì nói:
- Trước sơn môn, chớ có vô lễ.
- Tiểu bối, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!
Hai mắt Lâm Nhất phát lạnh, cao giọng quát:
- Xuất Vân Tử ở đâu? Văn Huyền Tử ở đâu? Ra đây gặp ta...
Hắn thầm vận huyền công, tiếng chấn tứ phương. Lúc này, Ngao sơn trên dưới trừ mưa gió không ngừng ra còn có tiếng quát vang vọng không dứt.
Người tới không chỉ sát ý ngập trời, còn gọi thẳng tục danh của tổ sư, đây là tư thế muốn một mình đấu với sơn môn! Hai đệ tử Kim Đan hoảng sợ, vội vàng rút lui. Mà chỉ trong khoảnh khắc, hơn hai mươi vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ từ bình địa lao ra, trong chớp mắt đã vây lấy Lâm Nhất.
Dị biến xuất hiện, Lâm Nhất không e ngại, nhìn quanh bốn phía, gặp được hai thân ảnh quen thuộc. Xuất Vân Tử và Văn Huyền Tử vẫn chưa hiện thân, đã có Ninh Viễn và Văn Tâm dẫn theo hai mười vị cao thủ triển khai trận trượng, cũng gật đầu với hắn.
Hai hàng lông mày Lâm Nhất nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- Ninh Viễn! Văn Tâm! Lệnh sư và lệnh sư bá có ở trong sơn môn không, vì sao lại đối đãi với Lâm mỗ như vậy?
Văn Tâm ánh mắt trốn tránh không đáp. Ninh Viễn áy náy áy náy nói:
- Lâm đạo hữu, xin bớt giận! Nghe ta nói đã.
Ánh mắt hắn lướt quanh bốn phía, thấy các đồng môn đã trận địa sẵn sàng đón quân địch. Hắn thầm thở dài, tiếp theo thong dong điềm tĩnh nói:
- Ngươi là mượn danh của Thần Châu môn diệt Ma Sát môn, ở Hạ Châu đã tạo ra động tĩnh không nhỏ! Gia sư vì thế rất không vui, nhưng niệm tình cũ nên không truy cứu, lại không muốn có thêm khúc mắc với ngươi! Xin hoàn trả Cửu Châu lệnh, để tránh tổn thương hòa khí!
Khí thế trên người Lâm Nhất không giảm, hất cằm, nói:
- Ninh Viễn, bất kể ngươi là phụng mệnh làm việc, hay là cố ý đối phó Lâm mỗ, đều không sao. Có điều, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, lệnh sư và lệnh sư bá có ở trong sơn môn hay không?
Ninh Viễn trầm ngâm một thoáng, thong dong nói:
- Chuyện liên quan tới hành tung của hai vị trưởng bối, xin thứ cho Ninh mỗ không thể phụng cáo!
Lâm Nhất nhướn mày, bĩu môi, cười lạnh nói:
- Ninh Viễn, vốn tưởng rằng ngươi là người đáng tin, nhưng không ngờ...
Hắn phất tay áo nói:
- Cũng được! Ngươi không nói thì thôi, để ta nói...
Đối phương thần sắc lúng túng, lại cùng đồng môn ở bốn phía trở nên đồng môn. Một ngoại nhân sao biết hướng đi của hai vị tiền bối?
Lâm Nhất chắp tay sau lưng, cao giọng nói:
- Hơn hai trăm năm trước, Xuất Vân Tử lẻn về Thần Châu môn, âm thầm lên kế hoạch nghiệp lớn nhất thống Cửu Châu! Chuyến đi Hậu Thổ tiên cảnh, Văn Huyền Tử mượn cơ hội khơi mào tiên môn phân tranh, cũng vì để lại lời chú giải cho đại chiến Vị Ương hải ngày sau. Đôi sư huynh đệ đó thật sự tính kế rất hay! Chỉ cần dưới sự xuất kỳ bất ý khóa chặt các đại tiên môn, Thần Châu môn liền có thể trở thành thiên hạ chí tôn. . .
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn xuyên qua màn mưa, từ từ truyền khắp trăm dặm, ngàn dặm, thậm chí là vạn dặm.
Bất kể lời nói của Lâm Nhất là thật hay giả, chuyện đều không phải là nhỏ! Ninh Viễn thần sắc bấn loạn, vội nói:
- Lâm đạo hữu! Đừng có vu khống, xin ăn nói cho cẩn thận. . .
- Ai nói ta vu khống? Cửu Châu lệnh này chẳng lẽ là giả à?
Lâm Nhất giơ tay lên, không cho là đúng hừ một tiếng, cả người tỏa ra khí thế cuồng ngạo, lạnh lùng nói: