- Xuất Vân Tử lấy kim bài Thái thượng trưởng lão tặng ta, cũng bảo Lâm mỗ đang âm thầm tương trợ. Hiện giờ, tâm nguyện của hắn đã thành, lại muốn qua sông đoạn cầu! Ha ha...
Hắn lắc đầu, lại nói tiếp:
- Nếu ta đoán không sai thì tu sĩ Hóa Thần của Cửu Châu đều bị hắn dẫn tới một con đường không có lối về.
Suy đoán của Lâm Nhất có thể là sai, nhưng cũng được tám chín phần mười. Mà nếu để mặc lời nói của hắn truyền khắp thiên hạ, Thần Châu môn chỉ sợ là mất hết mặt mũi. Ninh Viễn có lòng muốn can ngăn, nhưng lại do dự bất định. Nếu người trước mắt này đã dám đến đây, nhất định là có chỗ dựa! Vô ý chút thôi là chỉ sợ là tính một đằng ra một nẻo.
Khi Ninh Viễn đang thiến thoái lưỡng nan lại thờ phào nhẹ nhõm. Chỉ thấy một bóng người xuyên qua mưa bụi mà đến, thản nhiên lên tiếng:
- Ngôn bất khả tẫn thiện, thiện bất khả tẫn ngôn!
Thấy rõ người đến, Lâm Nhất hơi ngẩn ra. Khí thế trên người hắn chợt tắt, lại vẫn hoài nghi không thôi. Hai vị cao nhân của Thần Châu môn vẫn chưa rời nói viễn hành?
Ngoài mấy chục trượng, Văn Huyền Tử phiêu nhiên bay tới. Hắn thần thái thong dong, giống như muốn dung nhập vào trong mưa gió, lại khiến cho người ta không thể liếc nhìn! Hắn thản nhiên nhìn Lâm Nhất, mang theo vẻ mặt khó có thể nắm lấy nói:
- Việc gì cũng có mức độ thôi, hăng quá hóa dở đấy.
Lâm Nhất hừ một tiếng, hỏi vặn lại:
- Nếu không phải như vậy, Văn Huyền Tử tiền bối liệu có hiện thân không?
Hắn giơ tay lên chỉ vao xung quanh, lại chất vấn nói:
- Sớm đã đoán được Lâm mỗ sẽ đăng môn, sao lại bày ra trận trượng lớn thế này, là đạo lý gì?
Văn Huyền Tử bất động thanh sắc, vuốt râu nói:
- Ai bảo ngươi diệt Ma Sát môn rồi dồn ta vào chỗ bất nghĩa? Tình cảnh này chính là ngươi gieo gió gặt bảo thôi!
Thấy bộ dạng khí định thần nhàn của hắn, Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Vốn tưởng rằng tiền bối hiện thân sẽ cho ta một cách nói, không ngờ lại vẫn dùng hư ngôn để chống đỡ, thật sự khiến người ta lạnh lòng.
Hơi dừng lại một chút, Lâm Nhất lại cao giọng nói:
- Lúc trước trên Vị Ương hải có Xuất Vân Tử tiền bối âm thầm truyền âm, ngươi mới lâm thời nảy lòng tham phái Thiên Chấn môn tham chiến, chính là muốn ép ta hiện thân để liên lụy vào đó.
Ánh mắt Văn Huyền Tử lóe sáng, chậm rãi buông bàn tay đang vuốt râu xuống.
Lâm Nhất nói tiếp:
- Từ đó về sau, Xuất Vân Tử giả mượn tung tích của Tiên Vực để giở cả ân cả uy, giúp ngươi nhất thống tiên môn Cửu Châu, lại đá ta ra một bên, quên đi ước định với nhau, hắn có khác gì qua sông đoạn cầu không?
Lời nói của hắn đột nhiên cất cao, quát lên:
- Có đám người các ngươi dùng tên của ta để lừa bịp thiên hạ trước, lại trách ta bắt chước về sau! Dùng đạo của người, trả lại cho người, không gì ngoài vậy mà thôi!
Khí thế vừa thu lại của hắn lại chậm rãi tỏa ra, sát khí sắc bén lập tức bao phủ tứ phương, khiến cho những cao thủ của Thần Châu môn thầm động dung.
Văn Huyền Tử thần sắc khẽ động, rất đúng lúc lên tiếng phân phó:
- Ninh Viễn dẫn người lui ra! Lão phu có chuyện muốn nói với Lâm đạo hữu!
Ninh Viễn thầm thở vào, cùng sư muội nhìn nhau không nói gì. Khi quay người đi, hai người bọn họ không quên vừa chắp tay chào Lâm Nhất!
Mọi người giải tán, Văn Huyền Tử hai tay áo vung lên, trong mấy chục trượng lập tức mưa gió lặng lẽ. Thấy Lâm Nhất bất vi sở động, hắn cười khẽ, nói:
- Ngươi vì gì mà tới?
Ngôn hành cử chỉ của hắn không ngờ so với lúc trước thì như hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Nhất lặng lẽ quan sát Văn Huyền Tử, sau đó không ngờ giơ Cửu Châu lệnh bằng vàng lên rồi ném đi, nói:
- Một là để hoàn trả lệnh bài, hai là muốn hỏi hướng đi của Xuất Vân Tử tiền bối!
Văn Huyền Tử lại cười ha ha nói:
- Quả nhiên là vậy! Trước khi sư huynh ta đi cả nói, tất cả đều không thể gạt được tiểu tử ngươi.
Không đợi đối phương nói hết lời, Lâm Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên, ngực phập phồng kịch liệt. Trong mấy chục trượng đều do bị nguyên thần chi lực giam cầm cho nên mưa gió không thổi vào được, chỉ sợ người cũng khó có thể chạy ra!
- Vừa rồi làm khó, cũng không có ác ý! Không qua tôi luyện thì sao gánh được trọng trách! Tu vi và bản tính của ngươi đều là thượng giai!
Văn Huyền Tử thu hồi Cửu Châu lệnh, lại lấy ra một lệnh bài bằng bạch ngọc. Hắn vừa định lên tiếng thì Lâm Nhất đột nhiên quay đầu lại nhìn, lo lắng hỏi:
- Xuất Vân Tử tiền bối đã đi được bao lâu rồi? Hắn sao lại quên lời nói lúc trước của ta.
- Lời nói lúc trước.
Văn Huyền Tử lẩm bẩm nhắc lại, cười nói:
- Có thể thế nào chứ? Địa phương đó ngươi đi thì thập tử vô sinh, sư huynh ta mới có ý giấu diếm, quả thật là dụng tâm đến khổ! Ngoài ra, hắn vào một tháng trước đã kết luận ngươi chắc chắn sẽ tìm tới cửa...
Hắn buông lệnh bài trong tay xuống, ôn hòa nói:
- Cũng bảo ta nhận ngươi làm đệ tử!
Lâm Nhất giật mình! Lo lắng mấy ngày nay cuối cùng đã được chứng thực. Sớm biết rằng Xuất Vân Tử làm người không thành thật, cho nên mới nói trước, muốn cùng hắn tới Đăng Tiên cốc. Sở dĩ như vậy chính là sợ cửa đá bị hủy mà đoạn tuyệt con đường đi thông tới Tiên Vực! Ai ngờ hắn đã đi được hơn một tháng rồi! Nếu không phải Hoa Trần Tử truyền tin, hắn vẫn chẳng hay biết gì! Từng chính mắt nhìn thấy tên mập đó lừa hết người trong thiên hạ, mà hiện giờ bản thân mình cũng không thể thoát khỏi!
Đây đúng là thế sự trêu người! Có điều, đúng như lời Văn Huyền Tử nói, chuyện đã vậy rồi thì có thể làm gì được nữa?
Khó chịu mà không có chỗ phát tiết, Lâm Nhất bay lòng vòng tại chỗ, mang theo vẻ mặt cổ quái chắp tay nói với Văn Huyền Tử:
- Cám ơn tiền bối đã yêu quý! Nếu đã nể ba phần mặt bạc của Lâm mỗ, mong sau này đừng làm khó Thiên Chấn môn và Thanh U cốc! Cáo từ.
Vừa dứt lời, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kim kiếm, quay người bổ về phía trước.
Rắc rắc, giam cầm bằng nguyên thần vỡ vụng, mưa gió ập đến. Lúc không thể chậm trễ, Lâm Nhất thừa cơ phá không mà đi, theo sau là một tiếng thét dài chấn động Thần Ngao phong.