Mười ngày sau, Lâm Nhất xuất hiện trong băng sơn tuyết địa ở phía bắc Thông Châu. Đối mặt với cảnh trí hùng vũ vạn dặm một màu, hắn vẫn ức chế khó chịu, không nhịn được lao về phía một tòa núi tuyết, ra sức đánh một quyền.
Ầm!
Theo một tiếng nổ, tuyết bay tung tóe, một đỉnh băng hơn mười trượng ầm ầm nổ tung. Chỉ một thoáng sau, tiếng rắc rắc vang lên, sơn cốc trăm dặm lập tức rung chuyển sau đó cơn lốc cơn lốc nổi lên, sương trắng tràn ngập.
Không biết qua bao lâu, động tĩnh như núi gào biển động ở xung quanh cuối cùng cũng dừng lại.
Trên trời cao vạn trượng, Lâm Nhất lặng lẽ đứng đó, thần sắc hờ hững! Cho đến khi phiền muộn trong lòng theo tuyết lở mà vơi đi, hắn lúc này mới hơi nhếch môi, vẻ trào phúng trong hai mắt rất đậm!
Không phải ngươi chịu thiệt, chính là ta mắc mưu! Tiếp xúc với Xuất Vân Tử đã định trước kết cục là như vậy. Mình sao phải nổi giận như vậy? Là vì một phần thiện niệm bị người nào đó vô tình bóp nát mà khó chịu, hay là trơ mắt nhìn bị trêu đùa nhưng lại bất lực nên thẹn quá hóa giận.
Có lẽ hai cái đều có! Sở dĩ từ lúc ban đầu thành thành thật thật chịu sự bài bố của Xuất Vân Tử, hay là bị Phá không thuật và Cửu Châu lệnh bằng vàng của đối phương che mờ hai mắt! Phá Không Độn pháp thần dị và lệnh bài trưởng lão đều rất hữu dụng. Kết quả là mình chắc mẩm cho rằng đã chiếm tiện nghi trước, chỉ cần sau này cẩn thận một chút liền sẽ không chịu thiệt. Mà cuối cùng thì thế nào?
Lấy trước rồi thì phải cho đi! Xuất Vân Tử nhìn thì không có tâm cơ kia lại không cần phải trải qua nhiều trắc trở, dùng thủ đoạn đơn giản nhất này để đạt thành ước nguyện!
Nhất thể tam anh, hoành hành Cửu Châu, danh chấn thiên hạ, vân vân, vậy thì là thể làm gì? Bất kể là cơ trí hay là tu vi, mình so sánh với tên mập tục tằng đáng khinh đó thì đều kém quá xa!
Xem ra, mình mới là một tục nhân! Đúng như lời của Hoa Trần Tử, có báo ứng này là xứng đáng.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất lấy ra tín giản kí tên không có hậu tố đó. Đi tới nước mây mà chưa nổi, cốc trống trăm năm không bóng nhạn, thiên nhai đường hết cửa trời mở, một bước tuyệt trần mà đăng tiên! Trong nháy mắt nhìn thấy bốn câu này, là biết nó đến từ Hoa Trần Tử không nghi ngờ gì nữa.
Trong bốn câu nói này, có oán giận, có đắc ý, lại có ám chỉ. Mà nữ tử kia trí thân sự ngoại, sao lại biết huyền cơ của Đăng Tiên cốc thiên môn? Nếu Xuất Vân Tử cố ý tiết lộ điều này ra ngoài, các cao nhân Hóa Thần của Cửu Châu há chịu ngồi nhìn. Đến lúc đó mọi người chen chúc mà đi, Đăng Tiên cốc không chịu nổi loạn ở, dẫn tới cửa đá bị hủy, tất cả có hối hận thì đã muộn!
Vì thế, Lâm Nhất sau khi bố trí ổn thỏa Thiên Chấn môn và Thanh U cốc liền vội vàng ra đi. Có điều trước lúc đi xa vẫn mang theo một phần may mắn tới Thần Châu môn một chuyến.
Hiện giờ đã trôi qua một nửa tháng, không biết La Thu Nương đã xuất quan chưa, Đăng Tiên cốc là một phen tình hình như thế nào?
...
Sau ba canh giờ, Lâm Nhất xuất hiện trong một sơn cốc. Những gì nhìn thấy trước mắt khiến trong lòng hắn trầm xuống, trên khe núi của La gia, đã không còn bộ dạng trước đây. Phòng xá hơn phân nửa hơn phân nửa, tuyết trắng bùn đen, trước mắt là một đống hỗn độn. Thấy có người lạ hiện thân, đệ tử của gia tộc này hơi lộ vẻ bối rối.
Hai tu sĩ Kim Đan ngự kiếm bay lên trời, trong giây lát lại song song dừng lại, lập tức xoay người quay về. Lâm Nhất thì lặng lẽ gật đầu, từ trong không trung bay qua khe núi La gia La gia, tới thẳng Đăng Tiên cốc xa xa.
Tiến đến hơn hai ngàn dặm, trên một đỉnh núi tuyết bên cạnh Đăng Tiên cốc, Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống. Nơi này cao khoảng nghìn trượng, lại là một phương thiên địa khắc băng điêu ngọc triệt, dưới sự tôn lên của bầu trời xanh thẳm, trước mắt là một mảng trong suốt, cũng có một phen cảnh trí khác lạ. Trên một khối băng khổng lồ ở đỉnh núi, một nữ tử mặc váy lụa màu đang đứng lặng, vào lúc này liền liên tiếng:
- Lâm đạo hữu là vì theo hẹn mà đến à.
Lâm Nhất hai chân lăng không, lẳng lặng quan sát người vừa lên tiếng. Người vừa lên tiếng chính là La Thu Nương! Mà vẻ mặt nàng ta thì mệt mỏi, , trong ánh mắt hiện ra nét buồn bã.
- Ở trong Hậu Thổ tiên cảnh, ta âm thầm bảo ngươi tới tìm ta! Ai ngờ ngươi trăm năm không có động tĩnh, mà hai lần hiện thân đều không đúng lúc...
La Thu Nương nói rất chậm rãi, giống như một lão phụ nhân gần đất xa trời, cái nói tới đều là quá khứ, hơn nữa không thể sửa đổi số mệnh.
Lâm Nhất hạ xuống cự băng, nhẹ nhàng chắp tay. Hắn muốn lên tiếng mà rất nhiều nghi hoặc lại không biết nên đề cập như thế nào, trong lòng lờ mờ sinh ra mấy phần áy náy! Tình hình trước đó không cần nói cũng biết, La gia rõ rang đã gặp phải một hồi bất trắc. Mà La Thu Nương thần sắc không tốt, hiển nhiên là do cường hành xuất quan dẫn tới. Tất cả những điều này chỉ sợ là đều có liên quan tới mình. Có điều vì sao lần này tới vẫn không đúng lúc?
Cân nhắc cách dùng từ, Lâm Nhất nói:
- Ta ở trong Hậu Thổ tiên cảnh bị nhốt trăm năm, lúc thoát thân bất ngờ tới Đăng Tiên cốc, mới biết được những lời La đạo hữu nói không phải giả! Vốn muốn lãnh giáo một phen, lại đúng lúc đạo hữu đang bế quan, liền quay lại Hạ Châu nên trì hoãn mấy ngày, lại không ngờ La gia có biến, có thể nói rõ được không.
La Thu Nương cười nhạt, nói:
- Đã như vậy rồi, còn có gì để nói nữa!
Nàng ta rồi hiệu rồi khoanh chân ngồi xuống. Một trận gió lạnh thổi tới, tóc bay lên để lộ mấy sợi bạc.
Lâm Nhất nhìn La Thu Nương, lặng lẽ gật đầu rồi vén vạt áo trước ngồi xuống. Hắn cố ý thu hồi linh khí hộ thể, chỉ cảm thấy gió lạnh se se, khiến người ta tâm thần căng thẳng.
- Trên Giao đảo của Hậu Thổ tiên cảnh, ta từng âm thầm cho hay bí mật của Đăng Tiên cốc, chính là là muốn có ngày cùng Lâm đạo hữu dắt tay...
Theo tiếng nói êm tai của La Thu Nương, rất nhiều nghi hoặc trong lòng Lâm Nhất đều nhất nhất được cởi bỏ.
Vô số vạn năm trước, tổ tiên La gia cùng một nhóm tộc nhân từ ngoại vực mà đến. Để bảo vệ thông đạo qua lại này, hắn thành lập La gia và Đăng Tiên cốc về sau.
Lúc tổ tiên La gia hao hết thọ nguyên thân vẫn đạo tiêu, hắn lưu lại ba tấm cửa đá cho hậu người, gọi là Đăng Tiên môn, cũng dặn dò người nguyên thần chưa thành thì không thể tiến vào trong đó, bằng không chắc chắn sẽ phải chết!
Từ đó về sau, La gia hậu nhân dốc lòng thủ hộ Đăng Tiên cốc, chờ mong có một ngày có thể xuyên qua cửa đá đến ngoại vực. Chỉ là tu luyện gian nan, tu tới Hóa Thần đã khó lại càng khó, mặc dù không ai đăng tiên mà đi, nhưng bí mật lại được truyền từ đời này sang đời khác.
La Thu Nương khó khăn lắm mới có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, cách Hóa Thần có thể nói là chỉ có một bước nhưng lại khó mà tiến thêm được nữa. Nàng ta không muốn phải thương tiếc cả đời như các tiền bối, lại càng không muốn bỏ qua cơ duyên đã gần ngay trước mắt, cho nên dốc lòng tìm đọc điển tịch thì biết được, sở dĩ nguyên thần không thành mà không thể tiến vào Đăng Tiên môn, chỉ vì do cương phong quá mãnh liệt. Mà phương pháp phá giải duy nhất chỉ có giao tiêu là có thể thử!
Đi đâu để tìm được giao tiêu? La Thu Nương Vô kế khả thi, liền đem chuyện này thỉnh giáo mấy vị tán tu giao hảo. Vừa hay gặp được Cư Bình Tử từ trong Hậu Thổ tiên cảnh quay về, khiến này nữ tử rất là phấn chấn, lúc này mới có chuyện bốn người đồng hành về sau.
Mà việc gì cũng có bất ngờ, vì duyên cớ của Lâm Nhất, bốn tán tu Thông Châu không được như ước nguyện, còn chết đi Khuông Phu Tử. Đóng cửa Tiên cảnh đóng cửa, nàng ta và Cư Bình Tử cùng Bộ Dương Tử quay về, dùng giao tiêu có được để luyện chế tiêu y. Không ngoài sở liệu, cuối cùng chỉ miễn cưỡng luyện chế ra hai kiện bảo vật phòng thân, mà muốn thử đăng tiên thì lại có ba người.