Vô Tiên

Chương 1635: Chương 1635: Đăng tiên vô môn (2)




Cư Bình Tử và Bộ Dương Tử thọ nguyên đều không còn lại bao nhiêu. Hai người bọn họ nói gì cũng không chịu bỏ qua cơ duyên cuối cùng trong cuộc đời này. Việc này do La Thu Nương gợi ra, nàng ta sao lại trí thân sự ngoại! Mà cho dù có tiêu y hộ thể, tiến vào cũng chưa chắc đã là con đường bằng phẳng.

Rơi vào đường cùng, La Thu Nương, Cư Bình Tử và Bộ Dương Tử liền dùng quãng thời gian cuối cùng để bế quan hóa thần. Nếu vẫn không thành thì sẽ nhất vô phản cố bước vào con đường không có lối về kia, sinh tử đều không hối hận!

Cứ ncv ba người liền bế quan. Mà cho đến một ngày, La gia bị hủy, tộc nhân kêu cứu, cả tòa Đăng Tiên cốc đều giống như sắp rung chuyển, La Thu Nương bị kinh động không thể không bị bức phải xuất quan, thế mới biết là có tai họa hàng lâm!

Tám vị cao nhân Hóa Thần của Cửu Châu đều tới Đăng Tiên cốc, tình hình tiếp theo thì không cần nghĩ cũng biết, Sau khi tìm được một đạo cửa đá lại không thể đi vào, một nhóm cao nhân đều trở nên cẩn thận, tất nhiên muốn tìm đương gia của La gia để hỏi cho rõ, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

Trong cơn tức giận, tám vị Hóa Thần cao nhân liền lật tung La gia, cũng có người thậm chí tuyên bố muốn giết người diệt tộc, cuối cùng bức La Thu Nương phải ra.

- Tiền bối cầm đầu đó là người mập mạp, nghe nói từng là môn chủ tiền nhiệm của Thần Châu môn, rất là. . . Rất là đáng giận!”

Nói đến đây, La Thu Nương bất lực thở dài, nói tiếp:

- Ba đạo Đăng Tiên môn, bị Lâm đạo hữu và đó vị tiền bối hủy đi hai đạo. Để bảo vệ La gia, ta chỉ đành mở đạo cửa đá cuối cùng đó, lúc tám vị tiền bối lần lượt rời đi, lại không ngờ đột biến nảy sinh.

Lâm Nhất im lặng ngồi đó, hai hàng lông mày nhíu chặt. Biết được lai lịch của Đăng Tiên cốc, hắn đột nhiên nghĩ tới một nơi khác, đó chính là thành dưới nước ở Thất Tinh đảo, không biết hai cái này có liên quan gì tới nhau không? Lúc trước tiên nhân đi tới Cửu Châu cũng không phải chỉ có tổ tiên La gia, vậy nhưng người còn lại thì đi đâu?

Xuất Vân Tử là người không từ thủ đoạn, đối phó với La Thu Nương như vậy cũng là trong ý liệu! Có điều, La gia bị hủy, tộc nhân không chết, đây chính là chỗ đáng giận và gian xảo của tên mập đó! Biết rõ hắn dụng ý bất lương, lại khiến người ta khó lòng phòng bị và bất lực! Mà tất cả những gì lo lắng đều là khó tránh khỏi.

Phát hiện sự khác thường trong lời nói của La Thu Nương, Lâm Nhất giương mắt nhìn. Đối phương nói:

- ...Một nữ tử hiện thân ở Đăng Tiên cốc, cũng xâm nhập Đăng Tiên môn. Thiên Đạo môn Tùng Vân tiền bối không đồng ý và nói ra sự hung hiểm của tiên đồ, mà nữ tử đó lại vẫn khăng khăng một mực...

- Là Hoa Trần Tử.

Lâm Nhất giật mình hô lên.

Ánh mắt La Thu Nương lóe sáng, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Thì ra Lâm đạo hữu đã sớm biết việc này.

Lâm Nhất lắc đầu, lại không thể phân trần. Có thể thấy một cách dễ dàng, Hoa Trần Tử trước đó đã biết được hành động của các tiền bối, cho nên mới truyền tin bẩm báo, cũng theo đuôi mà đến. Mà nữ tử đó điêu ngoa tùy hứng, sao lại chịu nghe lời khuyên bảo của người khác! Phía sau tấm cửa đá đó không phải là thiện địa. . .

Dừng lại một chút, La Thu Nương lại nói:

- Để tránh có người ngăn cản, sau khi Hoa Trần Tử tiến vào Đăng Tiên môn không ngờ ra tay hủy đi.

Nàng ta không nhịn được thở dài một tiếng, lại nói:

- Không ngờ con đường lên trời mà La gia thủ hộ mấy vạn năm cứ như vậy không còn nữa.

Nghe thấy những lời này, Lâm Nhất ngẩn ra. Không cần nghĩ nhiều, hắn vội tỏa thần thức ra nhìn. Sau đó liền phá không biến mất. Sau một thoáng hắn lại đột nhiên hiện thân, xích mang trong hai mắt vẫn lấp lánh không ngừng. Hai đạo cửa đá còn lại đều không có vết tích để tìm! Hoa Trần Tử, ngươi một bước tuyệt trần đăng tiên, vì sao lại đoạn tuyệt đường của người khác? Mà mình vội vàng tìm đến đây, không ngờ vẫn không kịp.

Sớm đã đoán được trước hành động của Lâm Nhất, La Thu Nương thần thái cô tịch mà lạnh lùng. Trên đỉnh băng như bạch ngọc, một thân váy lụa màu của nàng ta vô cùng kiều diễm, còn có mấy sợ tóc bạc tung bay, giống như là lần nở sau cùng của bông họa, chỉ đợi giây phút theo gió bay đi.

Lâm Nhất dần dần phục hồi tinh thần, lại ung dung nhìn La Thu Nương ở trước mặt. Nữ tử này mạnh mẽ xuất quan, sinh cơ bị hao tổn, chỉ sợ hội sẽ ảnh hưởng tới tu vi và thọ nguyên! Mà nàng ta vẫn thong dong lạnh lùng như vậy, giống như không thèm để ý tới cửa đá bị hủy.

- La đạo hữu! Ngươi có biết nguyên do đám người Xuất Vân Tử tới Đăng Tiên cốc không?

Tâm niệm chuyển động, Lâm Nhất hỏi xong lại ngồi xuống bên cạnh La Thu Nương. Cũng không ngờ đối phương lại thuận miệng đáp:

- Vị tiền bối đó nói tất cả đều là do Lâm đạo hữu ngươi!

Nghe vậy, mặt Lâm Nhất không khỏi nóng lên. Sau khi Xuất Vân Tử người còn không quên đạp cho người ta thêm một cướp, đúng là tận tình tận nghĩa! Hắn thầm thở dài, mang theo mấy phần xấu hổ chắp tay nói:

- Đều là lỗi của Lâm mỗ.

La Thu Nương chắp tay hoàn lễ, thờ ơ nói:

- Vô cớ nhận tội cho người khác, há chẳng phải là vẽ đường cho hươu chạy! Họa của Đăng Tiên cốc không trách Lâm đạo hữu! Đây là mệnh số của La gia rồi, không trách ai được!

Năm đó cũng coi thường nữ tử này rồi! Lâm Nhất khôi phục thái độ bình thường, áy náy nói:

- Chỉ tiếc đại họa gây thành, thế cho nên không còn cửa đăng tiên!

- Không còn cửa đăng tiên.

Nhắc lại những lời Lâm Nhất vô tình nói ra, La Thu Nương bỗng nhiên cười thoải mái, nói:

- Lời nói của Lâm đạo hữu, đại thiện!

Lâm Nhất thần sắc khẽ động, tâm tư vẫn luôn lên xuống nhấp nhô lại từ từ đung đưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.