Không có cửa đăng tiên là ám chỉ gì, La Thu Nương không nói rõ, mà hỏi cảnh ngộ của Lâm Nhất. Được biết đối phương bị nhốt trăm năm và từ Hậu Thổ tiên canh trực tiếp đến Đăng Tiên cốc, nàng ta cười cười mà không hỏi sâu. Về phần ân oán từng có trước đây, thì không ai đề cập...
Theo hai người nói chuyện với nhau lâu dần, Lâm Nhất biết được La Thu Nương sở học bác đại tinh thâm, một thân tu vi và kiến thức cũng không thua gì đệ tử môn, không khỏi thầm bội phục truyền thừa của La gia!
Không chỉ như vậy, Lâm Nhất còn từ trong miệng La Thu Nương biết được, nữ tử này và Cư Bình Tử, Bộ Dương Tử đều bế quan tu luyện ở sâu trong đỉnh băng này. Nàng ta ở đây không phải là để chờ người ngoài tới, mà là có dụng ý khác.
Khi hoàng hôn sắp buông xuống, La Thu Nương đứng dậy nói:
- Thực không dám giấu, cứ như vậy chờ hơn tháng, chính là đợi Cư Bình Tử đạo hữu xuất quan! Mà sắc trời đã muộn rồi, ta phải về nhà dặn dò một phen! Nếu đạo hữu có lòng thì đừng ngại ở đây chờ thêm mấy ngày. Thứ cho không thể bồi tiếp!
Lâm Nhất một mình đứng đỉnh băng, nhìn bóng người màu sắc rực rỡ đó dần dần nhạt đi rồi biến mất ở xa xa. La Thu Nương là muốn chờ Cư Bình Tử xuất quan rồi đi xa ư? Lúc trước ở Đăng Tiên cốc có ba đạo Đăng Tiên môn, lại có cửa mà không vào được. Hiện giờ cửa đá không còn, mà từ ngôn hành cử chỉ của nữ tử đó xem ra trên tiên duyên có chuyển cơ?
Bất kể là hữu tâm hay là vô tâm, Lâm Nhất đều phải ở đây chờ! Không tiện truy hỏi nguyên do, không biết ngày mai như thế nào, chỉ có thể ngồi nhìn bóng đêm trầm dần, gió lạnh đậm dần! Nỗi lòng hắn bay đi xa, một tia mê hoặc còn xót lại đó cũng tan theo mây khói.
Xuất Vân Tử tình cờ gặp Lâm Nhất rồi cùng tới Vị Ương hải, đánh bị thương Văn Bạch Tử mà khiến thiên hạ kinh sợ, lại dùng Tiên Vực để áp chế bảy vị đạo hữu Hóa Thần, có thể nói là đủ cả ân và uy.
Như vậy, Xuất Vân Tử tất nhiên phải vứt bỏ những người biết chuyện, để tránh tiết lộ huyền cơ. Mà để lại cao thủ như Lâm Nhất thì sao có thể khiến cho người ta an tâm, không ngại ở trong đại chiến Vị Ương hải trói hắn vào Thần Châu môn. Mà người chịu thiệt không tránh khỏi sẽ có lòng ngỗ nghịch, thậm chí cuối cùng tìm tới cửa để đòi công đạo, thế nên mới có chuyện Thần Châu môn trận địa sẵn sàng đón quân địch, cùng với Văn Huyền Tử thu đồ đệ.
Lâm Nhất khi rời khỏi Vị Ương đã có phát hiện, lại không ngờ được dụng ý thật sự của Xuất Vân Tử, liền thừa cơ diệt Ma Sát môn để thử phản ứng của Thần Châu môn. Trong mắt người khác hành động của hắn có thể nói là rât điên cuồng, nhưng không ngờ vẫn nằm trong suy đoán của người nào đó, cũng sớm có phương pháp ứng đối. Mà cuối cùng chỉ có thể khiến người ta bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chuyện đã như vậy, biết làm sao được đây.
Tám vị cao nhân Hóa Thần và Hoa Trần Tử, tất cả đều đi xa, Cửu Châu chỉ còn lại một cao nhân Văn Huyền Tử. Trong rất nhiều năm về sau, Thần Châu môn ngạo thị thiên hạ, chính là tiên môn chí tôn danh phù kỳ thực!
Cho dù khinh thường, thậm chí là oán hận hành vi của Xuất Vân Tử, nhưng lại không thể không bội phục sự cơ trí và kiên trì của người đó. Hắn từng bị thương nặng tới cửu tử nhất sinh nhưng lại không hề trầm luân, mà vẫn chơi đùa hồng trần, chỉ đợi sau ngàn năm ẩn núp sẽ lại lên đỉnh mà độc lĩnh phong tao.
Gió mạnh đêm lạnh, Lâm Nhất một mình độc tọa trên đỉnh băng. Lúc đang buồn bực khó chịu, hắn thuận tay cầm Tử Kim Hồ Lô bên hông lên uống một ngụm. Rượu mạnh giống như một dòng suối đá chảy thẳng vào tận trong lòng, sau đó hóa thành một luồng lửa bốc cháy. Mà khoái ý băng hỏa đan xen này chỉ kéo dài được trong nháy mắt lại có một cỗ tịch liêu đỡ đẫn hỗn loạn dâng lên, khiến người ta chỉ muốn nâng cốc uống tiếp.
Bóng đêm tan dần, ánh rạng đông ló dạng. Mây tía rực rỡ, đỉnh băng sáng trong. Chỉ thấy ánh hào quang đỏ như lửa, vàng óng ánh, lấp lánh bạc, Đăng Tiên cốc ngàn dặm tựa như ảo mộng! Chờ mặt trời ngả về tây, một phương thiên địa như băng điêu ngọc thế lại trở về với vắng lặng.
Sau khi mặt trời lặn mặt trời lặn ba lần, sáng sớm ngày thứ tư, La Thu Nương đã trở lại.
Trên Đỉnh băng, Lâm Nhất vẫn ngồi không nhúc nhích, giống như là đông cứng rồi vậy, cả người trên dưới thậm chí đuôi lông mày hai gò má đều phủ một tầng băng, chỉ có trong hai mắt vẫn tinh quang lấp lánh. Trong khe núi chỗ La gia ngoài hai vạn dặm, rất nhiều tộc nhân đang quỳ lạy, nhìn về phía bắc! Nữ tử đang bước tới gần không quay đầu lại, thần sắc kiên quyết. . .
- Chuyện vụn vặt trong nhà phải thu xếp một phen, cho nên mới trì hoãn ba ngày. Khiến Lâm đạo hữu phải chờ lâu!
Người chưa tới nơi, La Thu Nương đã lên tiếng tạ lỗi.
Một tiếng rắc vang lên, Lâm Nhất đứng dậy. Trên người trên người trong nháy mắt đã không thấy đâu, chỉ có sương trắng mờ mờ bốc lên. Hắn gật đầu nói:
- Ngắm đủ thắng cảnh tuyệt phong rồi, cũng đã đến lúc phải đi!
La Thu Nương mỉm cười, tiếp theo liền phân trần:
- Cư Bình Tử đạo hữu vốn nên xuất quan từ hôm qua rồi, chỉ vì có điều cố kỵ cho nên mới chờ tới bây giờ!
Nàng ta quay sang nhìn về phía cốc băng bên dưới, rõ ràng là đang truyền âm với người nào đó.
Lâm Nhất hiểu ý, cúi xuống nhìn. Nữ tử này từng nói, nàng ta và hai vị đạo hữu khác bế quan dưới đỉnh băng. Chính là bởi vì do mình mà hai người đó mới tâm sinh cố kỵ không muốn hiện thân, cũng là chuyện trong tình lý! Ai bảo hai bên từng là oan gia đối đầu!
Sau một thoáng, một bóng người từ dưới lòng đất bay lên đỉnh băng. Hắn mặc đạo bào màu xanh, ba chòm râu trắng dài, thần sắc không vui, nhưng nhìn thấy Lâm Nhất vẫn cố nặn ra một nụ cười, chắp tay nói:
- Lâm đạo hữu, hạnh ngộ!
Người đến chính là Cư Bình Tử từng ba lần vào Hậu Thổ tiên cảnh! Năm đó một phen đấu trí đấu pháp tuy không giải quyết được gì, lại không ngờ trăm năm sau lại tụ lại với nhau. Có điều sau khi người này bế quan xuất quan, tu vi không thấy đột phá, ngược lại còn có phần yếu đi. Mà ngôn hành cử chỉ của hắn lại bớt âm trầm, trở nên thản nhiên hơn. Xem ra La Thu Nương vừa rồi đã nói rõ tất cả.
- Cư Bình Tử đạo hữu! Hạnh ngộ!
Lâm Nhất chắp tay lại chào hỏi một câu rồi lại tò mò hỏi:
- Theo như lời của La đạo hữu thì còn có một vị Bộ Dương Tử đạo hữu cũng bế quan ở đây, vì sao không thấy hiện thân, là chưa tới lúc xuất quan à!
Nụ cười của Cư Bình Tử mất dần, khẽ thở dài. Hắn nhìn La Thu Nương, rồi quanh sang nói với Lâm Nhất:
- Ba năm trước Bộ Dương Tử đã hao hết thọ nguyên mà thân vẫn rồi!
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, lặng lẽ gật đầu.
La Thu Nương khẽ thở dài, nói:
- Tới lúc phải đi rồi, không ngại thì tới nói một câu từ biệt với Bộ Dương Tử!
Cư Bình Tử ừ một tiếng, phụ họa:
- Cũng được! Không uổng công quen biết mấy trăm năm.
Thấy hai người nhìn sang, Lâm Nhất nói: