Người hai thầy trò muốn đuổi đã không thấy đâu!
Dư Hằng Tử thả chậm thế đi, quay đầu nhìn quanh. Hộ tinh (ngôi sai kèm) của Tành Thiên môn đã bị che ở sau lưng chủ tinh (ngôi sao chính). Nơi này có đỉnh núi cách trở, tạm thời tránh qua được dò xét thần thức từ đám yêu tu Kim Thánh.
Thuần Vu Phong dõi mắt tuần tra, như có điều phát hiện, vội lên tiếng nhắc nhở nói:
- Sư phụ! Phía trước có một hải đảo...
Nói là hải đảo, không bằng nói là một khối đá ngầm nho nhỏ giữa biển. Nó chìm nổi trong sóng biển cuộn trào, từ xa nhìn lại cực khó thấy. Nhưng nếu để tâm lưu ý sẽ thấy được ở cách năm trăm dặm có tia sáng chớp động, ẩn ẩn kèm theo tiếng động, phảng phất tiếng sóng, lại như tiếng sấm rền.
Hai thầy trò không khỏi kinh ngạc, từ từ đi tới.
Khoảnh khắc sau, một bóng người quen thuộc từ dải đá ngầm trước mặt lao vút lên. Đạo bào hoa lệ và thân hình béo mập đó, cộng thêm sắc mặt hung tợn và tiếng cười đắc ý, quả thực như mị ảnh hoành sinh, hải quái giáng thế, yêu diễm mà quỷ dị khôn lường!
- Ha ha! Hai vị tới đây để xem náo nhiệt hay là để giúp một tay?
Cách nhau trăm trượng, người nói chuyện thong thả dừng lại, đôi mắt đảo quanh, rõ ràng rất cảnh giác. Trong nụ cười xảo trá của hắn không thấy được chút phúc hậu nào như lúc trước, ngược lại nhiều thêm phần dữ tợn và hung ác. Nếu không phải bạn bè cũ, chợt vừa thấy đúng thật chưa hẳn đã nhận ra.
- Xuất Vân Tử! Sao ngươi biến thành bộ dạng thế này... Tu vị ngươi đã là Hợp Thể sơ kỳ? Kẻ đuổi giết ở đâu? Còn cả Tiên Nô muội tử nữa...
Thuần Vu Phong kinh hãi không thôi, liên tục chất vấn. Dư Hằng Tử ngược lại không hoảng không vội đưa tay ra hiệu, nói:
- Thầy trò ta chỉ sợ có chuyện không hay nên mới đuổi theo. May mà đạo hữu không sao...
Xuất Vân Tử quan sát hai thầy trò một lúc, đột nhiên như chợt nhớ tới chuyện thương tâm, hai vai nhịn không được run rẩy, xoay người hạ xuống, giương tay oán thán nói:
- Sao ta lại biến thành bộ dạng này? Đều nhờ huynh đệ ruột kia ban tặng! Hắn thấy ta ngọc thụ lâm phong nên sinh đố hận, ngầm bày kế hủy dung mạo ta, hừ hừ...
Tùy theo pháp quyết ngắt động, chùm sáng ẩn đi, trong nước biển phía dưới phù hiện ra một khối đá ngầm dài trên dưới một dặm, trên đó có vết máu loang lổ xen lẫn với sát cơ lăng loạn, hiển nhiên vừa có một trận đại chiến ở đây. Hắn đặt chân xuống đất, nhịn không được cười khà khà nói:
- Dựa vào Thiên La cấm , chôn giết một tên cao thủ yêu tiên, e là Lâm huynh đệ cũng không có bản sự như thế...
Hai thầy trò cũng hạ xuống trên đá ngầm, nhìn quanh trái phải. Dư Hằng Tử khẽ động dung, vuốt râu khen:
- Một mình vượt hiểm, dụ địch vào tròng, dùng cấm pháp vây hãm, chém giết, đúng là hữu dũng hữu mưu! Lấy yếu thắng mạnh, khó người bì kịp...
Ánh mắt hắn rơi ở trên người Xuất Vân Tử, chợt hiểu nói:
- Đạo hữu giống hệt yêu tu, đủ để che tai mắt người thường...
Hơn mười năm không thấy, vị trưởng lão Cửu Châu môn này nay đã có tu vị Hợp Thể sơ kỳ. Nhưng so với những yêu tiên kia, hắn vẫn nhỏ yếu không đáng chút nào. Tuy vậy, hắn lại dùng kế vây giết một đối thủ cường đại, quả thật khiến người khó mà tưởng tượng!
- Lời ấy sai rồi! Ta là long tu, sao lẫn lộn với yêu tu được...
-
Xuất Vân Tử lắc lắc đầu không vui, nhưng ngay sau đó lại hứng trí bừng bừng nhìn vật trong tay. Đó là một chiếc vòng đá, hẳn là mới rồi chém giết thu hoạch được. Trên đá ngầm đột nhiên có hắc khí chớp qua, thoáng chốc hiện ra hai con yêu thú dài hơn trượng, khí tanh bức nhân, thần tình xấu xí. Hắn vội vàng vung quyền công kích, “Phanh, phanh” hai tiếng, yêu thú không ngăn cản được, song song bay ra vài chục trượng, rơi vào trong biển. Lúc này hắn mới không ngừng giậm chân hét lớn:
- Cái thứ vừa xấu lại vừa bẩn, làm ta sợ muốn chết...
Dị biến hoành sinh, nháy mắt lại tan biến. Hai thầy trò đối mặt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn Xuất Vân Tử đang một mình đứng đó hô to gọi nhỏ. Tên này nhìn thì béo mập, nhưng nhục thân cường hãn vô cùng. Nói hắn không phải yêu tu đều không người tin tưởng. Song nếu nhắc tới long tu, cùng với Thiên La cấm cường đại trong truyền thuyết, đương nhiên là không thoát được liên quan với vị Lâm huynh đệ kia!
- Đã yêu còn quái mới gọi là yêu quái! Ha ha...
Xuất Vân Tử còn đang nghiền ngẫm đồ vật trong tay, miệng oán giận nói:
- Ngươi mang gì bên người không mang, cứ mang cái thứ uế vật bẩn thỉu này, ăn không thể ăn, uống không thể uống, quá dọa người…
Hắn lắc lư đầu, nói tiếp:
- À! Vật này nhìn quen mắt, Lâm huynh đệ của ta hẳn từng có một cái...
Thấy Xuất Vân Tử tự nói tự cười, Thuần Vu Phong nhịn không được bước lại, mang theo chút thấp thỏm, lên tiếng hỏi:
- Ta và sư phụ đều quan tâm đến an uy của Cửu Châu môn, Tiên Nô muội tử vẫn khỏe chứ, nàng đang ở đâu...
Dư Hằng Tử cũng ngóng trông tin tức, gật đầu phụ họa theo.
Nghe tiếng, Xuất Vân Tử ngẩng đầu lên. Hắn định chắp hai tay sau lưng, nhưng mà vòng eo thô tráng khá là bất tiện, đành phải ôm ở trên bụng, thuận thế thích ý vỗ một cái. Vòng tay đã biến mất tăm. Giờ hắn mới cười khà khà với Thuần Vu Phong, nói:
- Ngươi hỏi Cửu Châu môn là giả, hỏi Tiên Nô là thật! Tu vị ta chẳng qua mới Hợp Thể, còn hiếu kỳ lắm...
Thuần Vu Phong sắc mặt lúng túng, cố đè ra ý cười. Hành Thiên tiên vực hỗn loạn bất kham, khó miễn khiến người tâm tro ý lạt. Lúc như thế có một vị tiên tử để tưởng niệm, như tia sáng trong trời đen âm u, trong cuộc sống chán chường cũng nhiều thêm mấy phần mong đợi!
Chẳng qua, trước mắt xem ra, Tiên Nô hẳn không sao!
Thuần Vu Phong âm thầm tự an ủi một phen, nói tiếp:
- Năm ấy vừa quen, tu vị đạo hữu còn tầm thường, hiện nay lại đi sau mà đến trước, Vu Phong ta tự than thở không bằng!
Lúc này tu vị hắn mới đến Luyện hư hậu kỳ viên mãn, đủ để ngạo thị người trong đồng bối, nhưng so với Xuất Vân Tử thì còn kém xa...
Hai người cười đùa không ngừng, Dư Hằng Tử ở bên cũng không vội đáp lời. Hắn tuy có một bụng nghi vấn, lại bày ra bộ dạng trầm ổn nội liễm. Cố nhân gặp lại, trước cứ phải hàn huyên một lúc. Xuất Vân Tử hiện thân, xem ra tung tích Cửu Châu môn, cùng với Lâm Nhất, Lâm huynh đệ đã không xa...
- Năm ấy vừa quen? Hắc hắc...
Xuất Vân Tử có vẻ bị xúc động tâm sự, nhất thời càng hứng thú bắt chuyện, cười nói:
- Vu Phong, ta hỏi ngươi...
Hắn vuốt ve eo bụng tròn vo, ra vẻ thần bí nói: