- Sư phụ! Tiền bối Yêu tộc không chúng ta lại gần truyền tống trận nửa bước...
Truyền tống trận giữa hồ bên dưới sớm đã thành vật riêng của người khác. Tu sĩ Hành Thiên tiên vực không thể mượn đường ở đó được nữa.
Dư Hằng Tử không nhìn bên dưới lấy một lần, mặt đen lên tiếp tục bước tới. Thuần Vu Phong phát giác không ổn, vội cùng mấy sư huynh đệ đi theo, truy hỏi nói:
- Sư phụ! Lão nhân gia ngài bị thương...
Một hơi bay đi vạn dặm, lúc này Dư Hằng Tử mới từ từ ngừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên Hành Thiên chủ tinh trên trời cao, thở dài một tiếng, không dung nghi ngờ phân phó nói:
- Vu phong! Các ngươi xua tán hết tất cả đệ tử Hành Thiên môn cho lão phu, lấy cớ ra ngoài tìm người, đừng lưu một ai...
Thuần Vu Phong và mấy vị sư huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì. Trước mắt tuy có yêu tu hoành hành, nhưng làm gì đã đến nỗi đến tự hủy sơn môn.
- Gần mười năm nhẫn nhục chịu đựng, đổi lấy chỉ là khuất nhục gấp bội! Lão phu còn có thể chu toàn với bọn chúng, lại phiền hà đến rất nhiều đệ tử vãn bối! Cứ nghe lệnh hành sự đi...
Dặn dò xong, Dư Hằng Tử vung tay áo tế ra một chùm sáng bao bọc lấy nữ đệ tử kia, quay đầu xung thiên bay lên. Thần sắc Thuần Vu Phong cùng mấy sư huynh đệ đều rất ngưng trọng, lại không dám chậm trễ, lập tức vội vàng làm theo...
...
Hành Nhật môn, một nhà Tiên môn nhỏ. Trước lúc bái nhập Hành Thiên Môn, Thuần Vu Phong từng là cao thủ tiền bối của môn này.
Trên Xích Nhật phong Hành Nhật môn, Dư Hằng Tử chắp tay đón gió mà đứng, linh khí phiêu dật. Rừng núi xa gần rậm rạp xanh tươi, cảnh sắc tuyệt mỹ. Nhưng nơi ánh mắt vươn tới lại toàn không thấy long lanh, càng không có ý xuân!
Một vị lão giả râu bạc mặt mũi hiền từ vội vã đi tới trước mặt, khom người nói:
- Vãn bối Thư Nhạc Tử, đã an trí thỏa đáng tất cả đệ tử đến từ Hành Thiên môn!
Dư Hằng Tử khẽ gật đầu, mắt vẫn dõi nhìn xa xa, im lặng không nói.
Thư Nhạc Tử không dám kinh nhiễu, xoay người yên ắng rời đi.
Khoảnh khắc sau, Dư Hằng Tử vươn tay vuốt râu, thán nói: Lâm huynh đệ! Thì ra năm đó ngươi đã định liệu được hết thảy hôm nay, sớm đã ngầm lưu lại hậu thủ!
Người không biết, quỷ không hay, cao thủ Cửu Châu môn biến mất hết sạch. Quả nhiên, Kim Thánh dẫn người tiến đến tìm thù. Lại tìm không được khổ chủ, đành chuyển sang phát tiết lửa giận lên đầu Hành Thiên môn.
Lâm huynh đệ, ngươi giấu khiến lão ca ca ta thật khổ a!
Chẳng qua, bảy Tiên vực khác chắc cũng độ nhật như niên! Kim Thánh mang theo bốn trăm yêu tu bộ hạ, ngang nhiên biến Tiên vực giới nội làm của riêng. Đây đều là do La gia dung túng, dụng ý chẳng qua hai điều. Một là đối phó Lâm huynh đệ ngươi, hai là mượn cơ hội lung lạc các thế lực!
Vốn đợi tìm Lôi gia ra mặt chủ trì công đạo, ai ngờ Lôi Vân Tử tự bảo cũng khó, có tâm mà vô lực! Hiện nay, dù là Qua Linh Tử đều sợ đến có nhà mà không về được, càng đừng nhắc đến đám người vô y vô kháo chúng ta. Giới ngoại đã thành một mảnh hỗn loạn, giới nội thì yêu khí tàn phá, bừa bãi vô cùng!
Cổ nhân nói, đại loạn tất có đại trị. Lâm huynh đệ, nếu ngươi đúng thật là người ứng kiếp mà sinh, đáng lý nên nghịch lưu mà ra, sao lại không có tung tích...
- Sư phụ! Đã xua tán hết đệ tử trong môn, sư huynh đệ mang theo môn nhân tránh xa tha hương...
Nghe tiếng, Dư Hằng Tử chầm chậm quay người.
Thuần Vu Phong từ trời giáng xuống, cúi người hành lễ với sư phụ, thần sắc không khỏi đau thương. Mười năm nay sống dưới sự ức hiếp của yêu tu, có thể nói chịu đủ dày vò. May mà tu sĩ đều là hạng tâm tính cứng cỏi, nhẫn nhịn thì vẫn có thể sống tiếp được. Nhưng hiện nay tự dỡ sơn môn, tính là hủy tiên đạo cơ nghiệp, đủ loại bi phẫn và khổ sở thoáng chốc tuôn lên tâm đầu, quả thật khiến người khó mà chấp nhận!
Thấy đệ tử đau buồn khó qua, Dư Hằng Tử vuốt râu nhìn ra xa, trầm giọng nói:
- Núi xanh còn đó, mấy độ phong vân. Tân hỏa bất diệt, Hành Thiên không vong...
Núi xanh còn đó, không vì gió mây biến hóa mà có gì thay đổi. Các sư huynh đệ tuy tứ tán mà đi, truyền thừa lại chưa bởi thế mà kết thúc, Hành Thiên môn liền sẽ không thực sự tiêu vong! Thuần Vu Phong thở dài một hơi, vẫn cứ cảm thấy tâm đầu ê ẩm. Hắn khom người nói:
- Đa tạ sư phụ dạy bảo! Không biết sau này lại nên thế nào...
- Nơi này không phải chỗ ở lâu. Tiếp sau đây, ngươi cùng vi sư đi tìm tung tích Cửu Châu môn!
Thuần Vu Phong dần khôi phục trạng thái bình thường, vừa nghe sư phụ nói thế, hắn không khỏi kinh ngạc:
- Mấy năm nay chúng ta và yêu tu đều đang tìm tung tích Cửu Châu môn, lại mãi không thu được gì. Chẳng lẽ sư phụ đã biết được hướng đi của đám người Tiên Nô...
- Thiên hạ bao la, sợ rằng không người biết được hướng đi của Cửu Châu môn!
Dư Hằng Tử khẽ lắc đầu.
Thuần Vu Phong thoáng thất lạc, lẩm bẩm nói:
- Lâm sư thúc suy tính cặn kẽ, khiến Cửu Châu môn sớm rời đi tránh khỏi cường địch tìm thù. Như thế, khó mà thăm dò...
- Dù phải tìm khắp giới nội thì đã có sao! Tìm được Cửu Châu môn, có lẽ liền có thể tìm được tung tích Lâm sư thúc của ngươi. Chỉ hắn, mới có hi vọng quét đi thiên địa mịt mù!
Dư Hằng Tử nói.
Thuần Vu Phong còn chưa lên tiếng, chợt nghe sư phụ Dư Hằng Tử ngạc nhiên thốt lên:
- Là hắn...
Cách đó mấy trăm dặm, có hai đạo nhân ảnh một trước một sau đang rượt đuổi không ngừng. Kẻ trước quần áo hoa lệ, thân hình béo mập. Kẻ sau vóc người cao lớn, mặt mày hung tợn.
- Xuất Vân Tử...
Thuần Vu Phong kinh ngạc thất thanh, thâm tâm bất giác phấn chấn. Người bị đuổi giết kia chính là Xuất Vân Tử! Không biết vì sao hắn lại hiện thân vào lúc này, nếu đi theo, nói không chừng có thể tìm được tung tích Cửu Châu môn...
Đúng lúc đó, hai người đang rượt đuổi phát giác trên ngọn núi bên đường có người quan vọng, Xuất Vân Tử quay đầu hắc hắc cười nói:
- Khỉ thật...
Thanh âm vừa ra, hắn đã phá không, thân hình chợt lóe rồi biến mất. Người đuổi theo cũng hét lớn một tiếng, lập tức thi triển độn pháp đuổi sát không bỏ.
Đồng thời, hai thầy trò trên núi cũng song song đằng không đuổi gấp theo...