Hành Thiên môn, Hành Thiên phong.
Trong thạch đình trên đỉnh núi, một vị nam tử trung niên mặt vàng râu vàng ngồi đó. Ngoài ra hai bên bậc thềm thạch đình còn đứng hơn mười vị tráng hán tướng mạo bất đồng, khí thế ai nấy đều rất ngang ngược.
Có người phản khách vi chủ, chủ nhân nơi đây là Dư Hằng Tử đành phải khoanh tay đứng ở bãi đất trống cạnh bên. Sắc mặt hắn âm trầm, trong ánh mắt sầu não ẩn ẩn lộ ra vẻ đành chịu.
- Hừ! Bản tôn lệnh Hành Thiên môn ngươi tìm kiếm tung tích Cửu Châu môn, nhưng đến nay vẫn không thấy động tĩnh...
Người lên tiếng là vị nam tử mặt vàng râu vàng kia. Hắn lỗ mũi hướng lên trời, thần thái ngạo mạn, mang theo uy thế lăng người quát lớn:
- Sao lại thế?
Vừa dứt lời, đám tráng hán đứng hai bên tức thì mở miệng mắng to --
- Hạng tu sĩ hạ tiện còn dám dương phụng âm vi (bằng mặt không bằng lòng), rõ ràng là chán sống...
- Dỡ Hành Thiên môn, giết hết đệ tử Hành Thiên...
Sát cơ nồng nặc lập tức tràn ngập khắp đỉnh núi. Uy thế cường đại bức tới khiến người sợ hãi không thôi. Dư Hằng Tử nhịn không được lui ra sau hai bước, đưa tay xin tha nói:
- Kim Thánh yêu tôn, các vị tiền bối, đừng nổi giận! Vãn bối thực có nỗi khổ, dung bẩm...
Trong đám yêu tu này, người dám ở tự xưng tôn giả, trừ Kim Thánh ra thì còn ai. Thấy bộ dạng kinh hoảng thất thố của Dư Hằng Tử, hắn cười lạnh một tiếng không đáng, ra vẻ rộng lượng nói:
- Bản tôn cũng là người đắc đạo thành tiên, không phải hạng lấy mạnh hiếp yếu. Có lời gì cứ nói thật, không được giấu diếm!
Dư Hằng Tử lia lịa xưng phải, nói:
- Năm đó sau khi vãn bối trở về từ Tiên cảnh thì môn chủ Cửu Châu môn và phần lớn đệ tử đã chẳng biết đi đâu...
- Hừ! Lý do này ngươi dùng bao nhiêu lần rồi, coi chúng ta là đám trẻ ranh dễ lừa phỉnh lắm hả?
Mắt hổ Kim Thánh hơi trừng, vung tay ngắt lời Dư Hằng Tử, quát:
- Nếu không phải La Thanh Tử từng có dặn dò, khoanh giới nội làm lãnh địa cho Yêu tộc ta, bản tôn sớm đã diệt sát Hành Thiên môn các ngươi...
Dư Hằng Tử khom người cúi đầu, cắn răng tranh biện nói:
- Vãn bối cho là, trước lúc xuất hành tới Tiên cảnh, Lâm Nhất đã âm thầm xua tán đệ tử Cửu Châu môn. Hắn mạo phạm hổ uy tiền bối, tự biết tội lỗi khó thoát, mới không thể không làm vậy...
Nói đến đây, hắn lại chắp hai tay, dè dặt nói:
- Từ ngày hôm nay, vãn bối sẽ dẫn theo môn hạ đệ tử đi khắp Hành Thiên, nhất định phải giúp tiền bối tìm được tung tích Cửu Châu môn...
Kim Thánh đang định tiếp tục sính uy phong, lại thấy Dư Hằng Tử thần thái cung cẩn, lời lẽ khép nép, bèn khá là thụ dụng gật gật đầu, song vẫn không quên nghiêm giọng quát:
- Một khi tìm được tung tích Cửu Châu môn hoặc Lâm Nhất, lập tức kịp thời bẩm báo cho ta! Bản tôn không sợ ngươi trốn ra Hành Thiên tiên vực, hừ...
Dư Hằng Tử âm thầm thở phào một hơi, còn chưa kịp cáo lui, sắc mặt bỗng hơi biến.
Có tiếng khóc nương xen lẫn với tiếng cười tục tĩu truyền đến, ngay sau đó một tên tráng hán kẹp một tu sĩ Nguyên Anh tuổi trẻ hạ xuống đỉnh núi. Kẻ trước là tiền bối Yêu tiên, người sau thì là đệ tử Hành Thiên môn.
- Ha ha! Tiểu nương tử này da mịn thịt mềm, đúng là khiến người ưa thích...
Tráng hán rớt đất, nghênh ngang ôm nữ tu vào trong ngực, hai tay xoa nắn không ngừng. Đối phương càng nức nở giãy dụa hắn càng hưng phấn điên cuồng, dẫn đến đám đồng bạn bên cạnh thạch đình nhìn mà thèm thuồng, cười dâm không ngừng.
Dư Hằng Tử trố mắt cứng lưỡi, tức giận đến độ chòm râu run rẩy. Hành Thiên môn bị chiếm cũng lại thôi, há lý nào có thể trơ mắt ngồi nhìn đệ tử chịu nhục? Hắn không cố được khiếp đảm, bước lên trước một bước lẫm nhiên gầm lớn:
- Tiên môn đạo trường, không dung khinh nhờn! Dừng tay cho ta --
- Phanh --
Lời Dư Hằng Tử vừa ra khỏi miệng, tức thì bị hán tử ôm lấy nữ tu kia tùy ý đá một cước bay thẳng ra ngoài. Hắn không dám đánh trả, cả người va đập lên đỉnh núi cách đó hơn mười trượng, “Phốc thông” rớt đất, nhịn không được phun ra một búng máu. Hắn lung la lung lay đứng dậy, nơi không xa lập tức vang lên một tràng cười càn rỡ, xen với đó là tiếng kêu gào nhu nhược tuyệt vọng:
- Tổ sư, cứu ta...
Dư Hằng Tử hơi run đạo bào, sắc mặt xanh đen, từ từ dạo bước xông tới đám hổ lang kia, trầm giọng nói:
- Kim Thánh yêu tôn! Ngài còn dám dung túng thủ hạ hành ác, ta liền đuổi tới ngoại giới, tìm La gia, Lôi gia cáo tráng...
Chòm râu nơi khóe miệng còn dính vết máu, lại hồn nhiên không sợ, nhìn chằm chằm Kim Thánh đang ngồi trong thạch đình, nghiêm mặt nói:
- Trừ phi ngài giết hết vạn ngàn tu sĩ Hành Thiên, bằng không chúng ta tuyệt không bỏ qua! Còn chuyện tìm kiếm Cửu Châu môn, thứ khó tòng mệnh!
Gia hỏa mới rồi tung cước đá người lại chẳng hề để ý, cười gằn nói:
- Ha ha! Tìm chết thì dễ lắm, ta thành toàn cho ngươi...
Hắn đang định tiếp tục hành hung, Kim Thánh bỗng quét mắt nhìn tới, điềm nhiên lên tiếng ngăn trở:
- Thôi! Chúng ta đều là tiên nhân, phải có bộ dạng của tiên nhân! Thả nàng...
Hán tử kia không dám ngỗ nghịch, đành phải chầm chậm buông ra giai nhân trong lòng, trước lúc dứt tay còn không quên thừa cơ hung hăng nhéo một cái, lại dẫn đến bốn phía cười lớn. Nữ đệ tử Hành Thiên môn quần áo xộc xệch, tóc tai lăng loạn, mặt đầy nước mắt, thẹn phẫn đan xen chạy tới chỗ Dư Hằng Tử.
Kim Thánh vươn tay gãi gãi chòm râu, trong hai mắt lấp lánh quang mang uy nghiêm, lành lạnh nói:
- Dư Hằng Tử! Không tìm được tung tích Cửu Châu môn và Lâm Nhất, bản tôn quy trách nhiệm cho ngươi!
Dư Hằng Tử vỗ vỗ nữ tử đang không ngừng nức nở, thần tình đột nhiên già nua đi nhiều. Hắn quay về phía Kim Thánh chắp tay xưng vâng, rồi cứ thế một già một nhỏ chậm rãi bay khỏi Hành Thiên phong.
Lúc Dư Hằng Tử đi đến một sơn cốc cách đó ngàn dặm, Thuần Vu Phong và mấy sư huynh đệ nghênh tới, mang theo oán khí nói: