Thánh nữ như thả xuống một trang tâm sự, nhẹ nhàng nói:
- Đợi tu vị ngươi thành rồi hẵng nói cũng không chậm...
Khó được có lúc nhìn thấy sư phụ ôn hòa và quan tâm như thế, Vũ Tử cúi đầu đáp ứng. Đối phương lại chợt dừng ngữ điệu thờ ơ nói tiếp:
- Dù khiến ngươi giết La Thanh Tử, ngươi đều không được kháng mệnh, như vậy mới không phụ một phen khổ tâm của vi sư...
Vũ Tử há hốc mồm, kinh ngạc không thôi. Sư phụ bắt mình đi giết nghĩa phụ? Đừng nói này hành vi này trái với thiên lý, bản thân mình cũng đâu phải đối thủ của nghĩa phụ! Nhưng lệnh thầy khó trái, nên làm sao cho phải đây...
- Ha ha! Vi sư sẽ không làm khó ngươi, càng sẽ không khiến hai cha con ngươi trở mặt thành thù!
Thánh nữ lại khẽ cười một tiếng, thuận miệng phân phó nói:
- Không được nghĩ ngợi lung tung! Từ ngày mai trở đi, ngươi cùng vi sư bế quan trăm năm...
Nói xong, nàng tái không nói nhiều, xoay người phiêu nhiên mà đi.
Vũ Tử khom người đưa tiễn, trong lòng còn đang thấp thỏm bất định. Hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi đi tới trước bồ đoàn, ngồi xuống.
Mấy lời vừa rồi của sư phụ hoàn toàn khác hẳn ngày thường. Lão nhân gia nàng giúp chính mình đề thăng tu vị, đồng thời truyền thụ tiên pháp, có thể nói sư ân sâu dày. Nếu mình nghi ngờ lung tung, ngược lại thành là hạng bất kính bất hiếu!
Trầm ngâm nửa buổi, Vũ Tử lần nữa lấy ra quyển họa trục kia. Nàng nhìn người trong tranh, nhịn không được khẽ than thở. Bất tri bất giác, vành mắt thoáng phiếm hồng, ủy khuất và đành chịu hiện hết trên nét mặt, xen lẫn với đó là một tia khổ sở khó diễn tả bằng lời.
Lâm Nhất, tuy ta không dám tin tưởng tiền thế đời này mà ngươi nói, song vẫn ghi tạc trong lòng. Vốn định quay về sư môn tìm sư phụ lãnh giáo, ai ngờ ngươi đã hạ lạc bất minh...
Lâm Nhất, ngươi chắc là hận chết Vũ Tử!
Trong Tử Vi cảnh, lúc hỗn chiến nghĩa phụ truyền âm nhờ vả. Hắn nói Tiên vực ngoại giới không ai là đối thủ của ngươi, nếu đánh tiếp tránh không được tử thương thảm trọng. So ra, không bằng song phương hóa địch thành bạn.
Đương thời, Vũ Tử ta tuy bất nhẫn dệ tử La gia bị giết, lại cũng không muốn nhiều chuyện. Nhưng nghĩa phụ và La Hận Tử trưởng lão sớm đã phát giác ngươi đối với ta có bất đồng. Hắn nói, chỉ ta ra mặt mới có thể bức ngươi dừng tay. Giữa lúc cấp bách, ta liền chưa kịp nghĩ nhiều. Ai ngờ ngươi lại vì ta mà điên cuồng như thế...
Vũ Tử khó trách cứ nghĩa phụ nói không giữ lời, lại không tiện làm trái lệnh Hoàng bà bà, quả thực càng thêm thẹn với ngươi! Khắc đó, ta chỉ còn nước u ám rời đi...
Lâm Nhất, những gì ngươi làm đến từ một mảnh tình duyên trong quá khứ. Hết thảy chuyện đó không hề liên quan đến Vũ Tử! Nếu ta thật là Kỳ Nhi, đối mặt ngươi, cùng lúc đi chết lại đã làm sao? Nhưng ta chỉ là Vũ Tử, đời này chú định vô duyên!
Mười năm qua đi, nguyện ngươi bình yên vô sự...
...
Hành Thiên tiên vực, một tòa trấn nhỏ quần sơn quấn quanh.
Thôn trấn không lớn, trên dưới trăm hộ nhân gia, một đường phố dài hơn hai dặm nối ngang đông tây. Lui tới trong đó đa số là tu sĩ, ai nấy đều thân ảnh vội vã thần sắc hốt hoảng.
Trước cửa một quán rượu đầu phố, ba vị tu sĩ ngồi cạnh hai chiếc bàn. Trong đó có hai nam tử trung niên, một cao một thấp, tu vị đều là Kim Đan, chính đang tụ cùng một nơi khe khẽ thầm thì. Vị còn lại cũng có được cảnh giới Kim Đan, lại ngồi riêng một bàn, thân mặc đạo bào hoa lệ khá là chướng mắt, sắc mặt hắn đầy vẻ hung tợn, bộ dạng như một tên béo hung ác.
- Ai! Cửu Châu môn đang yên đang lành, cứ thế tan biến, quả thật khiến người đau lòng! Huynh đệ ta đã tới chậm một bước...
Nam tử cao lớn thở dài một tiếng, giơ ly mời, nói:
- Toàn đạo huynh, uống cạn chén này...
Đối phương khẽ cúi đầu, không hứng thú lắm, chỉ giơ chén rượu miễn cưỡng đáp lễ, cười khổ nói:
- Ly đạo hữu! Ngươi có đến sớm mười năm cũng uổng công, trưởng bối sư môn ta căn bản không mang đi một tên đệ tử Kim Đan...
Nam tử được xưng Ly đạo hữu đến đây là vì đầu chạy Cửu Châu môn. Nhưng Thiên Môn sơn cách đó vạn dặm sớm đã thay đổi môn đình, Cửu Châu môn từng hưng thịnh nhất thời không còn tồn tại. Đang lúc thất vọng, hắn gặp được vị Toàn đạo huynh trước mắt này. Đối phương từng là đệ tử Cửu Châu môn, hiện nay lại trở thành tán tu không nhà để về.
- Trên phố đồn dại, nói năm đó cao nhân tiền bối Cửu Châu môn biến mất không tung tích chỉ trong một đêm, rất là ly kỳ! Đạo huynh không ngại giảng ta nghe một chút...
Vừa nói, Ly đạo hữu vừa châm đầy chén rượu trước mặt.
Vị tu sĩ béo ở bàn bên tướng mạo hung ác, không giống là hạng lương thiện, chính đang một mình ôm lấy bình rượu uống không ngừng. Toàn đạo huynh đánh giá hai bên một cái, trong lòng âm thầm cẩn thận, cúi người truyền âm nói:
- Năm đó, Lâm trưởng lão của Cửu Châu môn ta một mình đi ra ngoại giới. Hai năm sau, mãi không thấy lão nhân gia hắn phản hồi. Môn chủ nhà ta và ba vị Đại trưởng lão liền mang theo toàn bộ tiền bối Luyện Hư, Hóa Thần, Nguyên Anh yên ắng rời đi. Việc này rất là bí ẩn, dù là Hành Thiên môn cũng không biết. Lúc Yêu tộc đại cử xâm phạm, Thiên Môn sơn chỉ thừa lại đám tiểu bối Kim Đan, Trúc Cơ chúng ta!
- Vị Lâm trưởng lão kia đúng thật liệu sự như thần, không hổ là cao nhân tiền bối danh chấn trong giới!
Ly đạo hữu tán thán một tiếng từ đáy lòng, hảo tâm khuyên bảo nói:
- Nếu đạo huynh có ý, huynh đệ ta lấy vị trí khách khanh trưởng lão mời chào...
Thiên Môn sơn đã bị yêu tu chiếm cứ, vô số đệ tử Cửu Châu môn không chỗ để đi. Nếu có thể mượn cơ hội mời chào vài vị cao thủ Kim Đan, đối với gia tộc mà nói thì lợi ích lớn vô cùng.
- Không! Lâm trưởng lão và môn chủ nhà ta tất có ngày quay về...
Toàn đạo huynh khoát tay cự tuyệt, thái độ rất dứt khoát. Hắn thân là đệ tử vãn bối, đối với tình hình sư môn và trong ngoài giới đều biết rất ít. Nhưng hắn một mức tin chắc Cửu Châu môn sẽ không cứ thế tiêu vong, vì vậy mới thường thường tìm kiếm chờ đợi quanh bốn phía Thiên Môn sơn.
Ly đạo hữu lắc lắc đầu, nói:
- Nghe đồn, lần này yêu tu xâm nhập trong nội giới đều là tiên nhân, chỉ riêng Hành Thiên tiên vực đã tọa trấn hơn mười vị. Vì thế, Hành Thiên môn thiếu chút bị người dỡ đi, nếu không phải Dư Hằng Tử tiền bối uốn lượn cầu toàn, e rằng khó miễn kết cục diệt môn! Theo huynh đệ thấy, Lâm trưởng lão dù thần võ bất phàm, sợ là khó có lực vãn hồi cục diện...
Lời không đầu cơ nói gì cũng thừa, sắc mặt Toàn đạo huynh lập tức trầm xuống. Hắn phất tay ném xuống chén rượu định bỏ đi, ai ngờ một bóng người khí thế hung hung đột nhiên từ trời giáng xuống, gầm nói:
- Chưởng quỹ, dâng rượu dâng thịt...
Uy thế vô thượng và sát khí tanh mùi máu kia không đến từ yêu tiên như lời đồn thì còn đến từ ai? Toàn đạo huynh và Ly đạo hữu lập tức mặt cắt không còn chút máu, tưởng muốn tránh đi lại không dám chuyển động nửa bước.
Chưởng quỹ quán rượu là một lão giả, tốt xấu cũng là tu sĩ Trúc Cơ, lại ngã bệt trên đất căn bản nói không ra lời. Trên đường phố bóng người chạy loạn, gà bay chó sủa...
Kẻ đến là một vị hán tử vóc người cao lớn, thần tình hung tợn. Đối với tình hình hỗn loạn bốn phía, hắn nhìn như chưa thấy, bước thẳng đến quán rượu. Thấy ba vị tu sĩ ngồi đó bất động, tức thì nhấc chân đá vào, quát lên:
- Cút ra...
Toàn đạo huynh và Ly đạo hữu sợ đến không biết xoay sở, ai ngờ một thân ảnh béo mập đột nhiên nghênh tới...