Nam nhân tên là Mạch Khâu vội vàng thu hồi ánh mắt từ đàng xa, toét miệng cười, xua tay phân bua:
- Ha ha! Ta không nghĩ tới sẽ ở chỗ này gặp được nhân vật tiền bối, bấy giờ mới sinh lòng nghi ngờ. Xem ra lời của sư bá có đạo lý, chúng ta sớm nên ra cửa kiến thức một phen!
- Gia sư đã từng cảm thán, tránh đời vạn năm, chẳng qua là cầu an nhất thời, chẳng phải tri kỹ bỏ lỡ ít nhiều phong vân biến ảo...
Nói tới sư phụ nhà mình, Hiên Tử yên nhiên nói ra:
- Bất quá, trước khi đi lão nhân gia còn có thông báo, lệnh ta và ngươi nhìn nhiều ít lời, càng không thể dính vào chuyện thị phi, hoặc tiết lộ hành tung!
Mạch Khâu liên tục gật đầu, lên tiếng nói:
- Tiểu đệ hiểu rồi! Nếu sinh vấn đề, chớ nói sư bá trách mắng, gia sư cũng không tha cho ta!
Thấy hắn đàng hoàng nghe lời, Hiên Tử thân là sư tỷ không kìm nổi mặt lộ vẻ cười tươi. Hàng năm vùi đầu tu hành, rất hiếm ra ngoài đi lại, hai người họ đều thuộc về người ra đời không sâu, gặp chuyện cẩn thận luôn không có sai lầm lớn.
- Tu vi của hai người kia chẳng qua là Thiên Tiên hậu kỳ, hãy còn kém một bậc...
Quay về gặp nhiều người trong đồng đạo không quen biết như vậy, Mạch Khâu vẫn không nhịn được so sánh một hai. Hắn lại quay về một bên Thăng Tiên đài, tiếp tục nói ra:
- Trong bảy nhà Tiên vực đó, thật ra thì có hai vị cao thủ chân chính, lại ai cũng có ẩn tàng, không biết là dụng ý gì...
Hiên Tử vẫn như cũ mang theo vẻ tỉ mỉ và kiên nhẫn của người sư tỷ nên có, nhỏ giọng phân phó nói:
- Chớ bàn về người khác này nọ, đợi tiên cảnh khai mở...
Mạch Khâu cực kỳ tin phục đối với sư tỷ có tâm tư kín đáo, lại nhất thời khó sửa đổi tính tình vội vàng xao động hơn nữa tò mò, không nhịn được lại hỏi:
- Người khai mở tiên cảnh, lại là cao nhân phương nào?
Hiên Tử lắc lắc đầu, đáp:
- Có quan hệ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, ngay cả gia sư cũng không hiểu rõ lắm. Mà đây chính là dụng ý mà lão nhân gia lệnh hai người chúng ta đi tới...
Mạch Khâu bất đắc dĩ nhún nhún đầu vai, lại không yên tĩnh, bỗng lên tiếng nói ra:
- Chà? Có một đám tiểu bối không chịu được như thế đã đến...
Thuận theo tỏ ý, hai người cùng quay đầu nhìn lại.
Xa xa, có mười bốn đạo nhân ảnh vội vã mà đến.
Cầm đầu là người trẻ tuổi mặc áo bào màu xám, chỗ hông treo một cái Tử Kim Hồ Lô, chắp hai tay sau lưng ngang đầu ưỡn ngực, hơi nhếch khóe môi lên lên, bộ dạng gương mặt bình tĩnh tự nhiên, rõ ràng là tên tiểu bối không biết sâu cạn. Mười ba người khác đi theo sau hắn, già có, trẻ có. Trong đó hơn phân nửa có tu vi Hợp Thể, còn sót lại đều là Luyện Hư, so với nhiều cao thủ ở chỗ này, quả thực không chịu nổi chút ít...
..
Chẳng qua là giây lát, tình hình xa xa đưa tới sự lưu ý của các phe trước Thăng Tiên đài. Đa số tu sĩ đối với chuyện này không cho là đúng, chỉ có số ít mấy người đang âm thầm chú ý cũng tâm tư khác biệt.
Trong đám người Hoa gia của Đức Thiên, Kim Thánh và Giam Dần thay đổi ánh mắt. Hai bên tâm lĩnh thần hội, từng người trở nên mừng thầm không dứt.
Phía bên Lôi gia của Thiên Cương, Lôi Thiên đã đứng lên từ vị trí. Đối với hắn mà nói, thân ảnh ngạo nghễ không kềm chế được xa xa kia cũng cực kỳ quen thuộc. Hắn cảm thấy lắc đầu bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về phía hai vị trưởng bối nhà mình. Mà vào thời khắc hắn xoay người, ánh mắt vô tình hay cố ý lướt qua một bên, có lão giả râu bạc trắng mặt đỏ hốt hoảng lảng tránh...
Ánh mắt của Lôi Phương Tử trông về phía xa, trên mặt lộ ra một nụ cười khó có thể nắm lấy, nhẹ giọng nói ra cùng Lôi Vân Tử bên cạnh:
- Quả nhiên! Người của Yêu vực năm đó, đúng là hắn...
- Ha ha!
Lôi Vân Tử vuốt râu nhoẻn miệng cười, thần sắc không rõ.
..
Trên sườn núi chỗ Thiên La, trên mặt của La Khôn Tử vẻ hoảng hốt hiện lờ mờ. Ông ta nhìn chằm chằm xa xa, khó có thể tin nói ra:
- Tiểu tử kia thật đúng là hiện thân! Không chỉ có vậy, tu vi còn có tinh tiến. Hắn thật to gan...
Thần sắc của La Thanh Tử như thường, ánh mắt sâu sắc hơi hơi chớp động. Đây là lần đầu thấy được thân ảnh của người tuổi trẻ kia, lại dường như tại trong minh minh đã chờ đợi lâu. Ông ta trầm ngâm một lát, ý vị thâm trường nói ra:
- Tiểu tử kia có phải yêu nghiệt hay không, hẳn đã đến thời điểm nhìn thấy thật giả rồi!
Nghe vậy, thần sắc của La Khôn Tử ngẩn ra, xoay người kinh ngạc nói:
- Thánh hiền không hiện, đều là yêu nghiệt! Gia chủ nói là...
- Ta cái gì cũng chưa từng nói...
La Thanh Tử dứt khoát nhắm hai mắt lại, chòm râu nhún nhún, lại nhẹ thở ra một câu cũ lời nói:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!
Vào thời khắc La Khôn Tử như có điều suy nghĩ, trong đám tu sĩ của La gia có người hận hận mắng:
- Tiểu tử thúi chết tiệt, lão thân không tha cho hắn!
Ngay vào lúc này, một nhóm mười bốn người kia dần dần tới gần Thăng Tiên đài...