.. . . .
Trong đám người của Lôi gia, Lôi Thiên với toàn thân áo trắng hơn nữa khí vũ bất phàm có chút bắt mắt. Hắn cũng không chú ý động tĩnh bốn phía, càng không biết hai vị tiền bối trong tộc đang nói gì, mà một mình đánh giá ngọc thạch bài phường to lớn phía xa xa.
Một luồng hào quang màu trắng phai nhạt từ trên bầu trời cao không biết mấy phần chậm rãi đổ trút xuống, bao phủ mảnh sườn núi chỗ Thăng Tiên đài vào bên trong, khiến cho ngọc thạch bài phường tăng thêm mấy phần khí tượng chói mắt phi phàm. Đó phảng phất là chỗ của thần minh, ngửa đầu có thể thấy được lại không thể leo tới. Cách nhau hãy còn có mấy chục dặm, liền có uy lực khó lường xa xa bức tới, khiến người ta sinh lòng sợ hãi mà không kìm nổi phải cúi đầu sùng bái!
Lôi Thiên im lặng một lát, âm thầm thở phào một cái. Dựa vào sự bảo vệ của trưởng bối, mình năm đó mới bước lên Thăng Tiên đài. Hôm nay lần nữa trở lại địa phương này, sự kính sợ từng có ấy lần nữa thản nhiên dựng lên, khiến người ta vẫn như cũ không dám sinh ra một chút ý khinh thường.
Bất quá, xuyên thấu qua bài phường, phía trước không nhìn rõ thứ gì. Thăng Tiên đài chưa mở ra, Tử Vi tiên cảnh còn chờ khai mở. Vũ Tiên Tử sẽ hợp thời hiện thân sao? Nàng ta sẽ không thực sự có ý trung nhân chứ?
Lôi Thiên âm thầm lắc lắc đầu, từ đàng xa thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về chỗ hắn, trong thần sắc lộ ra một chút may mắn. Bản thân mình có thể nói là khó có được sự rung động chân tình trở lại a! Chỉ mong tiểu tử kia đừng lại theo tới nhúng vào. Bằng không, trước Thăng Tiên đài sẽ có một phen ăn thua đủ của hắn!
Ngoài ra, La gia thật đúng là thâm tàng bất lộ. Mà thân là đại Tiên vực của mấy nhà giới ngoại, trong tộc làm sao lại chỉ có năm ba nhà Phạm Thiên cao thủ chứ! May mà Lôi gia sớm có phòng bị...
..
Trên một khối sương núi ngoài bốn, năm dặm, hơn 200 tiên đạo cao thủ của La gia tụ chung một chỗ. Lão phụ nhân mặc áo bào đen tóc trắng trong đó, mặt nhược băng sương cũng mang theo lệ khí, có chút bộ dạng không thích sống chung mọi người. Bà ta đang lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, trong ánh mắt lộ ra một chút oán hận sâu đậm.
La Thanh Tử ơi là La Thanh Tử, uổng công ta vì La gia trông coi phía sau núi đến nay, lại như cũ không biết gì cả đối với âm mưu quỷ kế của ngươi. Chuyến này thời khắc quay lại, chính là lúc trở mặt, hừ...
Bên ngoài mấy trăm trượng, có hai vị lão giả xa cách đám đông ở một chỗ. Trong đó La Thanh Tử mặc áo bào xanh, râu tóc xám xịt, đuôi lông mày rủ xuống, thần sắc trang nghiêm mà trang trọng. Một vị khác mặc trang phục gần giống như đối phương là La Khôn Tử, chỉ có điều bộ dáng có vẻ già đi rất nhiều.
- Hoa gia của Đức Thiên tạm thời không đề cập nữa. Nguyễn gia của Thiên Tự và Khổng gia của Huệ Thiên không đáng để lo. Bình gia của Thiên Uy và Tư Không của Thiên Khôi trái lại không chịu cô đơn. Hai nhà này chừng ba, bốn mươi vị tiên nhân cao thủ, có thể sẽ là biến số. Mà Lôi Vân Tử của Thiên Cương mặc dù âm thầm phòng bị, nhưng vẫn bị La gia ta chiếm định tiên cơ...
La Khôn Tử nói thoải mái trong lời truyền âm, nhưng vẫn lộ ra mấy phần lo lắng. La gia mặc dù âm thầm sáng tạo ra một nhóm đệ tử, vẫn là động tĩnh khó có của toàn bộ Tiên vực.
La Thanh Tử theo tiếng nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy hai đạo ánh mắt hung hăng quen thuộc đâm tới. Đó không phải là La Hận Tử thì là ai? Một nữ tử lòng dạ hẹp hòi mà không có kiến thức. Lông mi dài của ông ta chợt cụp xuống, đến rồi coi như không thấy, trong thần sắc bất động trầm giọng trả lời:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!
- Thành sự tại thiên? Thánh nữ há chịu ngồi xem Tiên đế truyền thừa sa sút mà không để ý sao...?
La Khôn Tử nhìn về phía La Thanh Tử, thần sắc có chút không hiểu. Nhất cử nhất động của các nhà giới ngoại đều nằm dưới sự giám thị của Cửu Mục Tiên vực. Nếu muốn có thành tựu trong Tử Vi tiên cảnh, chỉ sợ quá mức độc tài rồi.
La Thanh Tử dùng mắt liếc ngang, thầm nghĩ, vị huynh trưởng này của bổn tộc sanh tính cẩn thận, tu vi không yếu, nhưng trước sau không được bước vào tầng thứ cao hơn. Hắn ta khiếm khuyết không chỉ là cảm ngộ cảnh giới, còn thiếu đi một phần tầm nhìn và khí độ đáng nên có.
- Với sự cường đại của thánh nữ, nàng ta sẽ để ý tới truyền thừa của Tiên đế thôi à...
La Thanh Tử trầm ngâm một lát, ông ta bỗng nhiên hỏi một câu. Thấy ông ta nói lời kinh người, La Khôn Tử kinh ngạc nói:
- Sự tình liên quan tới truyền thừa của Tiên đế a! Ai sẽ không thèm để ý...
La Thanh Tử tay vịn râu dài, giương mắt nhìn về sắc trời mông lung không rõ phía xa xa, ung dung lại nói:
- Tục truyền, năm đó Tiên đế chính là tu vi của Động Thiên hậu kỳ, mặc dù độc bộ Tiên vực, nhưng vẫn rơi vào kết quả hồn phi phách tán. Có thể tưởng tượng được, cường giả có khối người. Truyền thừa của ông ta đối với chúng ta mà nói có thể chưa di túc trân quý. Mà đối với cao nhân chân chính mà nói, chưa chắc như thế a...
La Khôn Tử chợt nói:
- Mỗi lần vào thời khắc tiên cảnh khai mở, cũng không thấy Cửu Mục tiên vực có cử chỉ hưng sư động chúng. Theo như lời nói của gia chủ...
Ông ta thích hoài mỉm cười, lại nói:
- Chúng ta rất có mưu cầu...
- Thật ra không phải đâu!
La Thanh Tử lắc đầu bất đắc dĩ. Thánh nữ vẫn giữ kín như bưng đối với truyền thừa của Tiên đế, há lại sẽ đơn giản? Ông ta ngược lại tỏ ý nói:
- Nhiều lời vô ích, còn phải yên lặng theo dõi kỳ biến! Trước Thăng Tiên đài năm nay, thật ra có thêm mấy vị khuôn mặt xa lạ. Có lẽ có mưa gió đột nhiên tới, chưa nếm có thể biết!
La Khôn Tử theo tiếng quay đầu, lập tức lại cùng nhìn về phía phương xa. Trong đám người của La gia, ngoài mấy vị trưởng lão quen thân ra, còn có hơn 30 vị tiên nhân đệ tử của Phạm Thiên sơ kỳ còn ngồi một vòng, biểu lộ ra khá là khí thế lành lạnh. Mà nếu vậy cứ đi thêm một, hai mươi dặm nữa, lại có người không rõ lai lịch khác.
..
Trên một mảnh sườn núi rộng lớn trước Thăng Tiên đài trước, tu sĩ của bảy nhà Tiên vực giới ngoại đều giữ một phương. Mà cùng lúc đó, còn có những người khác đang đợi tiên cảnh khai mở.
Người gọi là không rõ lai lịch kia, tổng cộng có tất cả năm vị, hai ba người thành nhóm, cách nhau khá xa. Song phương hẳn không quen nhau, lại đều là bộ dạng sâu không lường được. Mặc dù là nhiều cao thủ của giới ngoại Tiên vực tề tụ ở đây, cũng không ai nguyện đi gây phiền toái.
Khiến cho nhóm người giới ngoại kiêng kỵ nhất, còn thuộc về vị lão giả trong năm người kia. Ông ta dẫn theo hai vị hán tử nhắm mắt tĩnh tọa như tượng gỗ vậy, không hề hay biết đối với tình hình quanh mình. Dưới thân ba người là nhất phương ngũ sắc hoang địa, phía sau lưng lại là ám không vô tận, bên ngoài hơn mười dặm bên trái, có một nam một nữ khác truyền âm nói chuyện...
- Hiên Tử sư tỷ, có nhìn thấu tu vi của lão giả kia hay không?
Người lên tiếng hỏi thăm chính là nam nhân trung niên có tướng mạo đôn hậu, giữ lại râu ngắn rậm đen, toàn thân mặc quần áo bằng vải bố, như là người nông phu tầm thường, chỉ có điều trong hai mắt quang mang như đao, hiển nhiên cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Nữ tử được xưng Hiên Tử sư tỷ mặc váy vải bó sát thân mình, đều là trang phục của nông gia. Mà nàng ta không trang điểm, bộ dáng lại trẻ trung hơn rất nhiều, hơn nữa dung mạo xinh đẹp thiên thành, đều có khí độ không phải phàm tục. Nàng ta nhìn phía xa, nhẹ giọng đáp:
- Nếu đoán không lầm, vậy hẳn là vị tiền bối của Tiên Quân hậu kỳ!
Nam nhân dùng sức nhẹ gật đầu, đáp:
- Ánh mắt của sư tỷ không tệ...
Hiên Tử nâng lên ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng lay động lọn tóc trên vai, chậm tiếng lời nói nhỏ nhẹ hỏi ngược lại:
- Mạch Khâu! Ngươi chẳng lẽ đang khảo giáo nhãn lực của sư tỷ à...