Lúc này, trên sườn núi ngoài mười mấy dặm trước bài phường, sớm đã tụ tập mấy trăm vị tu sĩ. Bọn họ từng người thành nhóm, tôn ti có thứ tự.
Tới gần bên cạnh bài phường, một vị lão giả tướng mạo tầm thường đang chào hỏi bốn người. Phía sau ông ta đi theo 5,6 tên tu sĩ có Tiên Nhân cảnh giới, đối phương là nhóm người của Yêu Vương Kim Thánh mới chạy tới chỗ này.
- Bái kiến Hoa gia chủ! Hân hạnh không ruồng bỏ, khiến cho chúng ta là những kẻ không có nhà để về có được chỗ ở nơi đây, ha ha...
Kim Thánh và Giam Dần từng người mang theo cười tươi như hoa, hai vị đệ tử khác cũng theo sự lễ phép của tu sĩ phụ họa theo đuôi. Từng người một quả nhiên chính là bộ dạng người tốt khiêm tốn biết lễ.
Hoa gia chủ của Đức Thiên, tên là Hoa Quyền Tử. Cả người mặc trường bào bằng tơ trắng, râu tóc hoa râm, thần sắc nội liễm, chính là cao nhân của Kim Tiên Sơ Kỳ. Đối mặt với lời khen của Kim Thánh và Giam Dần, ông ta mang theo nếp nhăn trên mặt cũng không có mấy phần nụ cười, chỉ hơi có vẻ lấy lệ hàn huyên nói:
- Hoa gia ta đan thế yếu, tránh không được mấy vị đạo hữu giúp đỡ. Thời khắc chờ đợi nơi này, không ngại nghỉ ngơi một chút nào...
Ông ta chắp tay một cái, toàn bộ lễ phép, xoay người đi tới một bên ngồi xếp bằng, không còn hứng thú nói chuyện nữa.
Đối với chuyện này, Kim Thánh và Giam Dần không để ý, vỗ ngực liền nói dĩ nhiên tận lực. Trước đây chính là Hoa Truyền Tử chào đón, dẫn bốn người đối phương nghỉ ngơi ở chỗ khác cách đó không xa.
Hoa Quyền Tử xa xa rời mọi người ngồi một mình, quả nhiên trong nhập định, ánh mắt khẽ mở.
Bốn người kia cùng đệ tử trong tộc xen lẫn trong một chỗ, ngược lại cũng nhìn không ra có gì khác thường. Như thế, Hoa gia xem như đã có mười vị Phạm Thiên cảnh giới cao thủ. Mà so với các nhà khác, vẫn có nhiều không bằng...
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Hoa Quyền Tử lướt về phía phương xa.
Bên ngoài trăm trượng, chính là trên dưới một trăm vị tu sĩ nhà mình; chỗ bốn, năm dặm cách xa phía tay trái, là Khổng Phương Tử của Huệ Thiên cùng 60, 70 người đệ tử của môn hạ; lại đi, là bốn mươi, năm mươi người của Thiên Tự, hơn trăm người của Thiên Uy, hơn trăm người của Thiên Khôi, Thiên Cương, Thiên La...
Khi ánh mắt của Hoa Quyền Tử rơi vào hai nhà cuối cùng, không khỏi thầm hừ một tiếng. Lôi Vân Tử của Thiên Cương, không chỉ có đã mang đến hơn 100 vị Hợp Thể hậu kỳ viên mãn đệ tử, còn đã mang đến gần 30 vị cao nhân của Tiên Nhân cảnh giới. Mà càng sâu, nhóm người Thiên La không ngờ lại đạt hơn hơn hai trăm người, trong đó tiên nhân gần như bốn mươi người...
Trong ngày thường, các nhà của giới ngoại đều ẩn giấu không lộ. Lúc mấu chốt, liền từng người một không kịp chờ đợi hiện ra chân diện mục. La gia của La Thanh Tử khi nào trở nên cường đại như vậy? Ông ta cùng với Lôi Vân Tử rõ ràng súc thế mà đến, Hoa gia của mình lại tính toán gì?
Bất quá, ngoài bảy, tám trăm người của các nhà này ra, có một số người khác lai lịch không rõ chạy tới Thăng Tiên đài của Tử Vi tiên cảnh. Đảo mắt lại là hơn ngàn năm trôi qua, tình hình của giới ngoại Tiên vực càng thêm khiến người ta nhìn không thấu...
Không ai biết được nguyên nhân thực sự khó chịu và tâm tư mê mang của Hoa Quyền Tử. Kim Thánh và Giam Dần lại không rảnh quan tâm chuyện khác, mà trốn trong đám người hết nhìn đông tới nhìn tây...
Trên sườn núi một bên khác trước bảng hiệu bạch ngọc, hai người của Thiên Cương Lôi gia độc giữ một chỗ cao điểm. Trong đó người râu đỏ mi đỏ hơn nữa tướng mạo thô lỗ, chính là gia chủ Lôi Vân Tử của Lôi gia. Một lão giả râu bạc mặc đạo bào màu xanh khác chính là trưởng lão Lôi Phương Tử trong tộc.
- Không qua mấy ngày nữa, các nhà đã trước sau tới. Ha ha! Thật là náo nhiệt!
Lôi Vân Tử với thần thái uy nghiêm đưa lưng về phía bài phường mà ngồi, tình hình xa gần của sườn núi biết rõ mồn một. Tay ông ta vịn râu rậm, mang trên mặt nụ cười có mấy phần ý vị thâm trường.
Lôi Phương Tử bên cạnh vẫn đang quan sát nhóm người của các nhà, sắc mặt hơi có vẻ ngưng trọng, nhẹ giọng truyền âm nói:
- Trong náo nhiệt ngầm chứa huyền cơ a...
- Ha ha!
Lôi Vân Tử lại biểu lộ ra khá là nhẹ nhõm cười ha hả một tiếng, nói ra:
- Không ngại nói nghe một chút!
Lôi Phương Tử vuốt râu bạc, chậm rãi trả lời:
- Dựa vào ta thấy, huyền cơ có ba. Yêu tộc và Hoa gia của Đức Thiên đã có cấu kết, quả thực khiến người ta bất ngờ. Đây chính là thứ nhất. Còn nữa...
Ông ta trầm ngâm xuống, nói ra:
- Chuyến đi La gia của Lôi Thiên mặc dù thu hoạch quá nhỏ, mà hết thảy cũng không ngoài ta và ngươi dự đoán. La Thanh Tử quả nhiên trong hơn ngàn năm này âm thầm tạo ra không ít cao thủ, lần này tinh anh ra hết, xem ra là nhất định phải được...
Lôi Vân Tử gật đầu một cái, dường như sớm đã rõ ràng trong lòng đối với những gì Lôi Phương Tử nói.
Lôi Phương Tử tiếp tục nói ra:
- Thứ ba, mỗi lần tiên cảnh khai mở, luôn có thể đưa tới cao thủ có thân phận không rõ. Mà nhân số của người hiện thân lần này mặc dù không nhiều lắm, lại càng sâu không lường được...
Lời nói ở đây, ông ta ngẫm nghĩ, vẫn có chút chần chờ không chừng, lại nói:
- Nhất là lão giả kia, ta và ngươi chưa từng thấy qua... Chẳng lẽ... Có nhân vật tiền bối muốn tới tranh đoạt truyền thừa của Tiên đế hay sao? Thật sự nếu như thế, đúng là náo nhiệt phi thường a...
Thần sắc của Lôi Vân Tử như trước, trong ánh mắt có ánh sao hơi hơi chớp động...