...
Lại một tháng trôi qua, pháo bông đỏ rực sáng lạn phía trước bỗng nhiên không thấy. Thay vào đó, là nhiều tàn tinh và đá vụn dữ tợn mà lạnh như băng. Giữa khe hở bên trong đó, một cái tinh thuyền như cũ vẫn cố chấp tiến về phía trước!
Đi tới lúc này, hết thảy bốn phía hơi có sự khác biệt. Đá vụn lớn nhỏ trải rộng tinh không u ám, không tĩnh mà bất động như trước, chậm rãi phi hành, ung dung lăn lộn về một phương hướng. Đây như là một cuộc truy đuổi mãi mãi đã lâu, chỉ vì tìm một con đường không có cuối trong hoang vắng!
Đi qua nơi đây, dường như bôn ba trong một mảnh hoang vu, vừa tựa như lội qua một đoạn phế tích quang âm...
Khi tinh thuyền lần nữa vượt qua một khối đá vụn, dường như trong lúc bất chợt đâm rách một tấm lưới vô hình. Trong ám không lóe lên một đạo tia sáng kỳ dị, tiếp đó thoáng bóp méo, tình hình phía trước trở nên bỗng nhiên biến đổi.
Trong tinh không u ám bát ngát của một phương, không có tàn tinh đá vụn, chỉ có một đoạn thạch đình xa gần nổi lên lơ lửng, nửa gian lầu các, vài miếng mái cong, còn có cửa sổ xốc xếch cùng phòng ốc của cung điện sụp xuống. Hắn không treo lơ lửng mà dừng lại, giống như bị thời gian phong cấm vậy, vẫn đắm chìm trong một khoảnh khắc tan vỡ mà không nguyện tỉnh dậy đó...
Bất tri bất giác, tinh thuyền đã ngừng lại.
Bên trong tinh thuyền, Lâm Nhất và Hình Nhạc Tử cùng mấy Luyện Hư tu sĩ đều là thần tình độc nhất vô nhị, từng người ngồi yên nhìn về phía trước. Truy tìm gần tám tháng, chỉ sợ sớm đã xuyên qua giới ngoại Tiên vực, rồi lại đâm đầu thẳng vào trong một phương tử tịch. Đây, chính là Tử Vi tiên cảnh lời đồn đã lâu...
- Thăng Tiên đài mà chúng ta cần đi, còn ở ngoài trăm vạn dặm. Tinh thuyền không đủ tác dụng, tạm thời ngự không mà đi!
Dư Hằng Tử cùng mấy vị Hợp Thể tu sĩ khác đối với chuyện này cũng không xa lạ. Ông ta gọi một tiếng, sau khi mở ra cửa khoang hạm của tinh thuyền, lại tỏ ý nói:
- Mặc dù chuyến này không có kết quả, phải lấy kiến thức bản thân một phen, cũng tính là có thu hoạch nhỏ. Lâm lão đệ! Mời...
Từng người một đứng dậy tại chỗ, trên mặt của từng người một không có nụ cười mừng rỡ và phấn chân đạt tới mục đích. Cực cực khổ khổ đi một cuộc thịnh hội không thuộc về mình, khó tránh khỏi khiến người ta cảm nhận được vẻ tịch mịch. Đôi khi, chân tướng có nghĩa là thất vọng! Mà Dư Hằng Tử nói không sai, cái gì đến sẽ đến, cứ biết và nếm trải qua một phen, không phải không có ích lợi gì đối với tu vi cảnh giới...
Lâm Nhất vẫn đang ngồi bất động, ánh mắt lặng yên nhìn phía trước mà thần có chút suy nghĩ.
Một hai tháng này, Lâm Nhất từ đầu tới cuối nhắm mắt ngồi một mình trong tinh thuyền. Hắn tránh khỏi sự quấy rầy, lấy tĩnh trong náo loạn, chính là suy nghĩ hết sức cho từng người một.
Một tiểu đạo sĩ, dưới cơ duyên đúng dịp bước lên tiên đồ, cũng từ Đại Thương xa xôi, đi qua Đại Hạ, Cửu Châu, cuối cùng đi đến Tiên vực. Sau khi sống sáu, bảy trăm tuổi, cuối cùng đã có một thân Hợp Thể tu vi mà lúc trước không dám tưởng tượng. Thì làm sao có thể chứ? Phí thời gian qua lại, không nhất định nói ra. Sự Tiêu Diêu của Tiên đạo vẫn mờ mịt vô kỳ. Mặc dù luôn cẩn thận thủ lấy bản tâm, chỉ ngại rốt cuộc là bị thị phi che mờ mắt, mưa gió bức người!
Là nhiều dây dưa khiến cho người ta phiền muộn không thôi, hay là thêm nhiều ý sợ hãi đối với giới ngoại khó lường? Lòng sanh chán nản đối với phân tranh ngươi lừa ta gạt, hay là tiên đạo ấy xa không thể với tới khiến cho người ta thêm mờ mịt?
Trong lúc lơ đãng, đã đưa thân vào trong triều lưu dâng lên. Chảy xiết và điên cuồng khiến cho người ta khó có thể lảng tránh. Không cam lòng nước chảy bèo trôi, cũng không vùng vẫy. Muốn đứng thẳng triều đầu, lại sinh lòng vô lực...
Mộng tưởng đơn giản, đường rất khó khăn!
Lại phải làm sao? Vi sơn cửu nhận, thất bại trong gang tấc. Nếu đã nhiều năm như vậy đều đi tới, sao có thể dừng lại không tiến thêm như vậy!
Mà nói thiên đạo vạn, không ngại để tay lên ngực tự hỏi. Bản thân đã từng không dùng ngoại vật sở động, hiện giờ lại đối với hết thảy sắp đến cảm nhận được mấy phần khủng hoảng không hiểu. Là sợ truyền thừa của Tiên đế sa sút, hay là sợ sẽ vĩnh viễn mất đi nó...
- Lâm lão đệ...
Khi thanh âm đàm thoại của Dư Hằng Tử vang lên lần nữa, Lâm Nhất đột nhiên thu hồi suy nghĩ. Thời khắc hắn chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên lại giơ tay lên sờ về phía đầu chân mày. Khiến hắn hơi ngạc nhiên cũng không phải là tam tu ấn ký, mà là hai thanh ngọc thước trong thức hải.
Đấy là bảo vật tới từ Hạo Thiên Tháp, luôn luôn thật thà ngoan ngoãn ngây người gần 300 năm trong thức hải. Vật có màu sắc vàng kim chính là Long Phạm thước, còn màu trắng muốt trong suốt là Hạo Thiên thước, hai cái đều lộ ra khí cơ khiếp người và uy thế vô thượng, biểu lộ ra khá là thần dị khó lường. Vào khoảnh khắc tinh thuyền dừng lại, phảng phất có tiếng hô truyền đến, hai thanh ngọc thước đột nhiên quang mang chợt mạnh, tiếp đó xoay chung quanh lẫn nhau. Giữa chúng phát ra khí cơ biểu lộ ra khá là quỷ dị, dường như lộ ra một loại sung sướng không hiểu. Cùng lúc đó, Thái Sơ thần lực trong khí hải của cơ thể cùng nó xa xa hô ứng...
- Cơ duyên tại trời, thành bại do hắn! Lâm lão đệ chớ để ý...
Mọi người lần lượt ra khỏi tinh thuyền, chỉ có Dư Hằng Tử còn đang chờ Lâm Nhất. Hắn thấy đối phương thần sắc buồn bực hơn nữa cử chỉ chần chờ, không kìm nổi hảo tâm khuyên giải an ủi một câu.
Lâm Nhất ngầm thở dài, giơ tay lên ngăn lại nhẹ nhàng, tạm thời buông xuống các loại tâm tư, ngược lại cười nhạt một cái, nói ra:
- Cơ duyên tại người, thị phi do ta!
Dư Hằng Tử thấy hắn khôi phục khí định thần nhàn của ngày xưa, hơi thoáng an tâm, phụ họa theo đuôi nói:
- Đi ở không bó buộc, mới có thể tản ra tùy ý. Mà lo được lo mất, khó tránh khỏi khiến người ta rối tung lên...
Khi nói chuyện, hai người một trước một sau bay ra tinh thuyền. Ở đầu cuối tinh không u ám đó, mơ hồ có thể thấy được một đường ánh sáng chợt tiết...
..
Đây là một ngọn núi, một ngọn núi treo lơ lửng trên không. Ngọn núi và chân núi hai bên, cùng với chân núi phía dưới, đều che mất trong mây mù trắng xóa mà khó gặp đầu mối. Hiển lộ cao chót vót, chính là một mảnh sườn núi phạm vi mấy trăm dặm. Trên mặt núi đá hiện ra năm màu hỗn tạp, tấc cỏ trụi lủi không nỡ, chỉ có nguyên khí sềnh sệch như nước nhộn nhạo không nghỉ ở bốn phía.
Ngay giữa sườn núi, đứng thẳng một cái bảng hiệu bạch ngọc cao trăm trượng, rộng nghìn trượng. Ngay chính giữa tấm biển, ba chữ to 'Thăng Tiên đài' dài hơn mười trượng phong cách cổ xưa hùng hồn, đứng ở xa mà quan sát, khí cơ tang thương và uy thế hiển hách làm lòng người sinh kính sợ cũng như chùn bước.
Bất quá, một mảnh sườn núi rộng lớn này, lại bị bài phường to lớn từ đó bổ một cái thành hai nửa, quả nhiên hai phương thiên địa nội ngoại khác nhau hơn nữa cấm chế rõ ràng. Bên trong sườn núi hãy còn không thấy động tĩnh, cạnh ngoài lại có người nhanh chân đến trước.