.
Chim bay lượn trên bầu trời, cá lặn xuống nước, vạn vật có thứ tự. Ngược lại, trời giáng hình phạt. Đây cũng là cái gọi là Thiên kiếp!
Mà phù du xinh đẹp, lại triêu sinh mộ tử. Quy xà tuổi thọ cao, không bằng sự vĩnh hằng của năm tháng. Người có gan nghịch thiên cải mệnh, chung quy không khỏi một trận lôi đình Thiên kiếp vô tình!
Nói trắng ra là, người chạy nhanh đều phải té ngã, một người tu sĩ còn nghĩ tới tránh thoát trăm tuổi trói buộc, cũng lên trời xuống đất mà không gì làm không được, chỉ có chờ ai đó bị sét đánh rồi! Chống đỡ nổi, có thể tự nghịch lưu quay đầu mà Lâm Phong Tiêu Diêu. Nếu không, liền theo mênh mông cuồn cuộn che mất trong bụi bậm.
Hoặc là lại nói, đây là một loại cái giá phải trả của sự trưởng thành! Mà có đôi khi, cùng với đi sùng bái thiên uy huy hoàng, chi bằng lòng mang kính sợ thường tại!
Bất kể có thuyết pháp ra sao, Thiên kiếp đều phải trên đường ắt không thể thiếu từng đạo khe sâu to lớn, nếu muốn tiếp tục đi phía trước, liền không tránh khỏi cũng chạy không thoát...
Bất quá, Lâm Nhất lại hiểu rằng, theo tu vi tăng lên, mà Thiên kiếp mỗi nơi không giống nhau. Từ khi Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, chia nhau vượt qua nhất cửu, nhị cửu, tam cửu, tứ cửu Thiên kiếp. Mà Phạm Thiên tứ cảnh càng phải đối mặt ngũ cửu, lục cửu, thất cửu, Cửu cửu Thiên kiếp càng mãnh liệt hơn.
Ma Tôn và Long Tôn sớm đã tu tới Hợp Thể viên mãn, nhưng vẫn không có dấu hiệu báo trước của thượng tầng. Tuy là Phạm Thiên Thiên kiếp trong chờ đợi, cũng thủy chung không thấy động tĩnh. Đối với chuyện này, Lâm Nhất từng dự đoán. Không phải cảnh giới của bản tôn liên lụy, chính là 'Gông cùm xiềng xích' khốn nhiễu trong giới nhiều năm không hiểu gây nên. Mà ai ngờ từ trong miệng của Thành Nguyên Tử bất ngờ được biết, căn do lại trong Tử Vi tiên cảnh.
Thành Nguyên Tử nói, trước Thăng Tiên đài của Tử Vi tiên cảnh, có một Thiên kiếp đại trận. Chỉ đợi có tu sĩ của Tiên Nhân cảnh giới trở xuống tới gần, trong khoảnh khắc liền sẽ giáng xuống Lôi Hỏa Luyện Ngục. Uy thế của nó hung mãnh mà mãnh liệt không thể đỡ, chỉ sợ còn muốn mạnh hơn một bậc so với cửu Thiên kiếp chân chính năm đó. Vô số vạn năm tới nay, tu sĩ trong giới chưa từng ai có thể đi về trước vượt qua một bước. Mà lúc này mới biết được, thành tiên chẳng qua chỉ cách gang tấc, lại như thiên nhai xa xôi...
Lâm Nhất thấy mọi người như cũ thở dài thở ngắn, lắc đầu khe khẽ, nhìn về phía Thành Nguyên Tử hỏi:
- Thăng Tiên đài kia lại có người trông coi? Nếu không có sự bảo vệ của cao nhân tiền bối, thật sự không có cách nào vượt qua lôi đình Thiên kiếp... ?
Thành Nguyên Tử vẫn ảm đạm, trong ánh mắt có chút mất mát. Qua Linh Tử cố ý phản bội, đơn giản muốn mượn cao nhân dìu dắt mà một bước thành tiên. Mình năm đó, cảm giác không phải là ý định này! Giờ này đoàn người trong giới nhìn như vui vẻ hòa thuận, chỉ sợ không thay đổi được điều gì.
Chợt nghe câu hỏi của Lâm Nhất, Thành Nguyên Tử cố gắng tinh thần liền muốn lên tiếng, Dư Hằng Tử hợp thời nói tiếp đáp:
- Thăng Tiên đài đều có giới ngoại cao nhân trông coi. Mà thiên kiếp kia quá mức hung mãnh, hơi không cẩn thận chính là kết quả Thần Hồn đều tiêu. Cho nên, chúng ta mỗi khi đi phía trước không bao xa, chỉ đành phải bị ép buộc dừng lại...
Thành Nguyên Tử nhân cơ hội nói ra:
- Lời nói của Dư Hằng Tử đạo hữu không lầm! Không có cao nhân tiền bối bảo vệ, muốn vượt qua Thiên kiếp đến Tẩy Tiên trì, muôn vàn khó khăn...
Theo thanh âm, Thiên Trường Tử, Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử đều gật đầu phụ họa.
Hình Nhạc Tử cùng với Luyện Hư tu sĩ khác nặng nề rất nhiều, từng người có chút thất lạc. Nếu Thiên kiếp của Thăng Tiên đài không liên quan đến bản thân, tiền cảnh dĩ nhiên sáng tỏ. Đúng như vị cao nhân ấy của giới ngoại đã nói, chuyến này đơn thuần tham gia náo nhiệt...
Tình hình trong tinh thuyền hơi có vẻ nặng nề, Lâm Nhất lại nhếch lên khóe miệng, thoải mái nói ra:
- Không có ai ngăn đón đường đi đã thuộc về vạn hạnh, cần gì phải tự oán tự khí chứ!“. Cách đó không xa bên tay phải của hắn chính là Dư Hằng Tử vuốt râu trầm ngâm. Thấy ông ta không cho là đúng, đối phương trịnh trọng nhắc nhở:
- Chúng ta vẫn không có chí tiến thủ, tiếc rằng rãnh trời khó vượt, lão đệ không thể khinh thường...
Người trong tiên đạo, đều là hạng người tâm trí cứng cỏi. Dư Hằng Tử nói như vậy, các vị ở đây rất tán thành.
Lâm Nhất mỉm cười với Dư Hằng Tử, nói ra:
- Thăng Tiên đài nếu là chỗ cố hữu của Viễn Cổ Tiên Vực, uy lực Thiên kiếp của nó cũng sẽ không tùy từng người mà khác nhau. Chúng ta cùng với oán trách cao nhân của giới ngoại thân sơ hữu biệt, hoặc là dụng tâm khó lường, ngược lại không ngại nghĩ làm sao tranh qua Lôi Hỏa Luyện Ngục đó. Nói tóm lại...
Hắn chuyển hướng về phía bốn phía, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, không kềm chế được vẻ cuồng ngạo trong thần sắc lóe lên liền biến mất, lạnh nhạt lại nói:
- Cầu người, không bằng cầu mình!
Trong lòng của Dư Hằng Tử động một cái, hỏi:
- Với thủ đoạn của Lâm lão đệ, có thể có phương pháp Độ Kiếp...
Lời của ông ta lập tức khiến thần sắc của người khác rung lên, dường như xuyên thấu qua âm mai gặp được một tia ánh sáng. Vừa rồi trái lại đã quên, vị đồng hành này không phải tầm thường.
Hai mắt của Thủy Hàn Tử sáng lên, vội lên tiếng nói:
- Lâm đạo hữu có thể trở thành người đứng đầu thăng tiên trong giới ta, mong rằng dìu dắt nhiều hơn!
Nguyệt Huyền Tử đi theo cạnh ông ta cười phụ họa theo:
- Dìu dắt một chút, dìu dắt một chút a...
Thiên Trường Tử không lên tiếng, không để mất cơ hội chắp tay, trong thần sắc ẩn chứa mong đợi.