Nguyệt Huyền Tử còn có ba phần căng thẳng, mà trên gương mặt gầy guộc lại mang theo thần sắc khẳng định, còn kìm lòng không đặng gật đầu một cái.
Lâm Nhất nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy không lời chống đỡ. Người phàm hèn mọn lâu rồi, hiểu được nhẫn nại và chịu đựng, cũng như vâng lời và lựa ý nói theo đổi lấy sự bình yên nhất thời. Còn những cao thủ trong giới Tiên vực này đồng dạng đã mất đi bản sắc dưới uy thế của ngoại giới, mặc dù muốn reo hò, muốn đấu tranh, cũng không quên nhìn trước ngó sau mà quanh co vòng vo không chừng.
Mọi người nhìn chăm chú chờ đợi. Hai vai của Lâm Nhất hơi dựng ngược lên, đơn giản dứt khoát nói ra:
- Ta cũng chưa từng thấy qua bộ dáng của thiên kiếp, làm sao có phương pháp ứng đối chứ? Cùng lắm thì đánh thêm mấy lần lôi kiếp, chỉ cần không ngã xuống, chỉ cần xông về phía trước...
Nghe vậy, các nhà tu sĩ lập tức hưng trí buồn tẻ. Trong đó Dư Hằng Tử bất đắc dĩ cười khổ, thầm nghĩ, nếu thiên kiếp kia đơn giản như vậy, há lại sẽ vây khốn trong giới vô số mấy vạn năm sao. Cũng may cơ duyên của vị Lâm lão đệ này không cạn, tạm thời mỏi mắt mong chờ...
- Ầm...
Đúng lúc này, một tiếng nổ không lớn tiếng trầm đục được truyền đến từ phía trước. Tinh thuyền đang chạy như bay trở nên chấn động một cái nhẹ nhàng, thần sắc của mọi người ngẩn ra trong cả kinh. Dư Hằng Tử bỗng nhiên đứng lên, quay người đến trước trung tâm pháp trận, vội vàng đánh ra một chuỗi pháp quyết.
Chẳng qua là trong nháy mắt, thế đi của tinh thuyền dần chậm lại.
Lâm Nhất nhìn theo mọi người, hơi cảm thấy bất ngờ. Động tĩnh vừa rồi là do đánh bay một khối đá vụn gây nên. Trong tinh không u ám mấy trăm vạn dặm, còn có gần cả trăm khối hòn đá lớn nhỏ không giống nhau nổi lơ lửng, cản trở hành trình đi lần này. Nếu muốn tiếp tục đi về phía trước, thì phải cẩn thận tránh né. Bằng không, chỉ sợ tinh thuyền không chịu nổi sự va chạm liên tục.
Ngoài ra, Tử Vi Tinh Vân dường như thay đổi bộ dáng, lại có thể càng thêm cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại thần kỳ đó. Từng đợt từng đợt tinh mang kéo theo từng đạo hồng quang, càng lúc càng tới gần...
- Lâm lão đệ! Có người đuổi tới...
Bên trong tinh thuyền hơi có vẻ chật chội, Dư Hằng Tử độc thủ trung tâm pháp trận. Mọi người còn lại thì chen lấn ngồi chung một chỗ, từng người lưu ý tình hình chung quanh. Ông ta mới có phát hiện, liền ra hiệu với Lâm Nhất. Mà thanh âm đàm thoại của ông ta không rơi xuống, vội vàng lại nói:
- Khối đá lớn như núi, nhất thời không thể né tránh...
Cùng lúc đó, tinh thuyền chợt nhoáng lên một cái, có lực lượng phản ứng ngược trở lại mạnh mẽ chợt đánh tới, làm cho mọi người đành phải thi pháp mới lần lượt ổn định thân hình. Thời khắc đảo mắt, chỉ thấy chỗ xa mấy trăm dặm phía trước, một khối cự thạch có kích cỡ nghìn trượng đột ngột ngang trời cũng chậm rãi tới gần.
Chính vào thời khắc này, lại có mấy đạo nhân ảnh bay qua bên cạnh tinh thuyền, cũng lập tức rơi vào trên khối cự thạch này.
Nhờ vào cách xử trí kịp thời của Dư Hằng Tử, tinh thuyền từ từ đã ngừng lại thế đi, mà cự thạch kia cùng nhân ảnh phía trên đã tới gần bên ngoài hơn mười dặm. Trong khoảnh khắc, như có uy thế vô hình từ phía trước bức tới, khiến cho tu sĩ của các nhà bỗng nhiên biến sắc cũng đứng ngồi không yên. Có thể nhìn thấy một cách dễ dàng, càng đi về phía trước, càng sẽ gặp phải nhiều tiên đạo cao nhân hơn nữa, mà trạng huống và nguy cơ đột phát cũng khó lường theo...
Vào thời khắc lên đường, đoàn người trong giới tổng cộng có tất cả hai mươi ba vị tu sĩ của Luyện Hư, Hợp Thể. Trên đường chết tám, Qua Linh Tử đơn độc rời đi, hãy còn lại mười bốn người. Lúc này, mười ba đôi mắt của từng người đồng loạt đã rơi vào một chỗ.
Ánh mắt của mọi người nhìn chung quanh, Lâm Nhất đứng dậy chậm rãi, vẫn chăm chú nhìn mấy đạo nhân ảnh trên cự thạch phía trước. Hắn nhẹ nhàng nhíu hai hàng lông mày, trên nét mặt kinh ngạc lộ ra chút hàn ý không hiểu. Chốc lát, khóe miệng của hắn nhếch lên, trên mặt lại xuất hiện thêm mấy phần không biết làm sao. Một khi trên đường sinh biến, bản thân mình không thể không đứng ra. Đối với chuyện này, tu sĩ của các nhà ở đây sớm đã thành thói quen, cũng như chuyện đương nhiên vậy...
Lâm Nhất xoay người lại. Dư Hằng Tử không cần báo cho biết, đã mở ra cửa khoang hạm của tinh thuyền, cũng trầm giọng nói ra:
- Lão hủ cùng ngài ra ngoài...
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử đi theo một bước, hoảng loạn không phải không có ý bi tráng.
Thiên Trường Tử và Thành Nguyên Tử dưới chân chần chờ, rất là bộ dáng tiến thối lưỡng nan.
Hình Nhạc Tử và vài người khác lại lưu ý nhất cử nhất động của Lâm Nhất, thần sắc khác nhau...
- Không cần! Lâm mỗ nếu có bất trắc, thỉnh cầu các vị tự mình chạy đi! Chỗ này tới gần Tử Vi tiên cảnh, thoát thân có thể không khó khăn!
Lâm Nhất bỏ lại một câu, lắc mình liền đã một mình ra khỏi tinh thuyền. Dư Hằng Tử phía sau hắn biểu lộ ra khá là vô lực thất thanh nói:
- Sao lại làm thế? Đây chính là năm vị Phạm Thiên cao nhân, còn có một kẻ thù trước kia...
..
Trong tinh không, khoảng cách xa gần nổi lơ lửng đá vụn có nho nhỏ có cực lớn. Chúng lộn xộn chằng chịt hơn nữa hình dáng khác nhau, liếc thấy dường như tất cả dữ tợn như dã thú vắt ngang ra, kì thực chính là tinh thần băng liệt lạc nơi đây.
Bất quá, phía trước thật sự có thú ẩn hiện, còn là vua trong loài thú hung mãnh! Mà kẻ thù, cũng không chỉ vẻn vẹn một tên...
Sau khi Lâm Nhất đi ra tinh thuyền, đưa mắt nhìn bốn phía, ngược lại trông về phía xa. Một ít tinh vân đã từng nhàn nhạt kia cuối cùng hóa thành một luồng pháo hoa nở rộ, kéo ra từng đạo hào quang năm màu, phần cuối của tinh không u ám tràn đầy ngọn lửa cháy hừng hực, bừa bãi xinh đẹp. Mà trong màn trời mỹ lệ hơn nữa mộng ảo kia, một tảng đá lớn cùng năm nhân ảnh bên trên bội hiển đột ngột, phá hư phong cảnh...
- Ha ha! Ngươi thật đúng là chạy tới rồi, không uổng công ta một phen đợi lâu...
Lâm Nhất men theo tiếng nhìn lại, khóe miệng nhếch lên, thần sắc lạnh buốt.
Trên khối cự thạch hơn ngoài mười dặm này, song song đứng thẳng năm đạo bóng người. Lão gia lên tiếng khiêu khích cũng khuôn mặt đắc ý râu bạc trắng, không phải người bên ngoài, chính là vị Yêu Vương Giam Dần trước đó. Hai tên đệ tử của lão ta không thấy, thay vào đó là bốn tên đồng bạn khác.
Bốn người còn lại, phân biệt là ba nam nhân trung niên cường tráng cùng một lão giả râu tóc xám xịt. Lâm Nhất quét mắt qua, thầm hừ một tiếng với một nam nhân cường tráng có râu quai hàm màu vàng đất. Đối phương đung đưa thân thể tráng kiện, tản ra sát khí khiếp người đang cười lạnh lùng khặc khặc.
Trong thần sắc của Lâm Nhất không thấy ý sợ hãi, trong ánh mắt lại bỗng nhiên hơi nhoáng lên một cái...