Vô Tiên

Chương 1453: Chương 1453: Có trả hay không (2)




- Vị lão sư huynh này, có thể niệm tình đồng đạo mà để Trần Tử nói vài lời không.

Lâm Nhất mặt không biểu tình, âm thần đề phòng.

Nữ tử này khí tức bất ổn, tóc tai hỗn độn, rõ ràng là tư thế của đang chạy thoát thân. Ma nữ này mà có lúc bị người ta đuổi giết à? Đúng là hiếm có!

Lâm Nhất ho khan một tiếng, chậm rãi vươn tay phải ra. Hắn không nhanh không chậm vuốt râu dài, dùng giọng nói trầm thấp mà già nua nói:

- Đại lộ triêu thiên, mỗi người đi một bên! Xin tránh đường.

Mắt đẹp của Hoa Trần Tử lóe sáng, ồ lên một tiếng kinh ngạc ngây thơ, lại chắp tay nói:

- Ái ôi! Lão sư huynh đúng là uy phong lẫm lẫm, khiến người ta ngưỡng mộ! Thiên Đạo môn Hoa Trần Tử có lễ!

Lâm Nhất lại không lĩnh tình, dứt khoát sầm mặt đáp lại. Ai ngờ đối phương còn chưa lên tiếng, xa xa đã hiện lên từng đạo quang mang, tiếp theo hơn mười bóng người hiện ra, có người lên tiếng mắng:

- Hoa Trần Tử, ngươi hại chết năm vị sư đệ của ta mà còn muốn chạy à.

Hoa Trần Tử thần sắc hoang mang, lại vẫn không muốn để Lâm Nhất rời đi, ra vẻ đáng thương kể khổ:

- Lão sư huynh à! Nhóm người đó khi dễ ta, thật đúng là khiến người ta tức chết mà.

Chỉ trong chớp mắt nhóm người đó đã hùng hổ xông tới, khi còn cách mấy chục trượng thì triển khai tư thế động thủ. Người tới có mười bốn người, một nửa là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, còn lại đều là Nguyên Anh sơ kỳ, dẫn đầu chính là một nam tử trung niên áo xanh, là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đại thành duy nhất.

Ánh mắt Hoa Trần Tử lặng lẽ quan sát xung quanh, không quên tiếp tục nói:

- Thấy nữ tử yếu đuối như ta đi một mình, nhóm người này liền nảy sinh ác ý, xin sư huynh cứu ta!

Mười bốn người tay chân rất nhanh, không ngờ vây quanh bốn phía, ai nấy nghiến răng nghiến lợi mang theo vẻ mặt hận ý. Lâm Nhất nhìn xung quanh, không khỏi thầm thở dài bất đắc dĩ. Ta chỉ muốn được thoải mái một chút mà thôi, giờ lại mệt rồi.

Hoa Trần Tử thấy Lâm Nhất bất vi sở động, mắt đẹp lóe sáng, nổi giận quát nam tử cầm đầu:

- Lục Đinh! Có sư huynh ta ở đây, ngươi chớ có càn rỡ!

Nam tử áo xanh đó dưới cằm để ba chòm râu ngắn, mày nhỏ mắt dài, trong ánh mắt như hạt đầu lộ ra sát ý. Hắn nhìn Hoa Trần Tử đang phô trương thanh thế, cười lạnh nói:

- Từ Cửu nguyên chạy tới Cửu trạch, lại từ Cửu trạch trốn tới Cửu sơn, trên đường đi ngươi không chỉ nhận một sư huynh, nhưng thế thì sao? Kẻ thì chết, người thì chạy.

Hắn hơi dừng lại, quan sát Lâm Nhất, không hề cố kỵ đe doạ:

- Chớ có thấy nữ tử này xinh đẹp mà tham tiện nghi, nếu không muốn chết thì cút ngay đi, Công Lương môn ta ngươi không thể đắc tội được đâu.

- Càn rỡ!

Lâm Nhất nhướn mày, trầm giọng quát. Nhóm người này thật đúng là không biết phân biệt, không ngờ kéo cả mình vào. Hắn vuốt râu, uy thế Nguyên Anh hậu kỳ ùa ra, cũng có một phen khí độ cao thủ.

- Ồ! Sư huynh tu vi cao quá!

Hoa Trần Tử mừng thầm, vội vàng dụng tâm kín đáo khen tặng một câu. Mà Công Lương môn Lục Đinh đó lại coi như không thấy, còn châm chọc:

- Kẻ gan to tày trời nhiều lắm! Ngươi chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi, sao địch lại mười bốn người chúng ta liên thủ! Nếu không thức thời thì bỏ mạng lại đây đi.

- Chớ có làm nhục sư huynh ta! Suy bụng ta ra bụng người, ngươi mới là tiểu nhân thấy sắc nảy lòng tham!

Hoa Trần Tử đáp lại một cách mỉa mai, quát:

- Lục Đinh, dám đối địch với Thiên Đạo môn ta, họa của Đạo Tề môn năm đó chính là vết xe đổ của các ngươi đó!

Lục Đinh cười gằn nói:

- Ha ha! Chính là vì vậy mới không thể để lại người sống.

Hắn chưa nói xong, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Cùng lúc đó, hơn mười tu sĩ ở xung quanh đều ngẩn ra, ngay cả Hoa Trần Tử cũng vội vàng lui về phía sau mấy bước. Mọi người đồng loạt nhìn về phía lão giả kia, ai nấy ngạc nhiên không thôi.

Lâm Nhất mặt trầm như nước, uy thế trên người càng cường thịnh, trong nháy mắt liền từ Nguyên Anh hậu kỳ tiểu thành đề thăng tới đại thành, viên mãn. Sau đó, khí thế nuốt nhả thiên địa đột nhiên ùa ra, trong nháy mắt đã bao phủ phiến địa phương trước sơn khẩu. Vào khoảnh khắc này, tu vi của hắn lại bỗng nhiên biến mất không thấy đâu, lại tự có phong phạm cao nhân khiến người ta phải ngước nhìn. Đạo bào của hắn không gió mà tự bay, râu dài phiêu phiêu, bễ nghễ tứ phương, vẻ mặt không giận tự uy.

- Tiền bối Hóa Thần!

Hoa Trần Tử biến sắc, hô lên thất thanh. Tiếp xúc lâu ngày với sư tổ Tùng Vân tán nhân, nàng ta đã rất quen thuộc với tiền bối Hóa Thần. Uy thế này, khí độ này, không phải cao nhân Hóa Thần thì là gì? Mà ở Cửu Châu cao nhân như vậy chỉ có mấy người, sớm đã được tôn vinh. Vị tiền bối này sao lạ mặt thế nhỉ.

Mắt nhỏ của Lục Đinh trợn trừng, thần sắc đại biến. Mà đồng bạn của hắn vội vàng thu hồi pháp bảo, ai nấy cả kinh ngơ ngác nhìn nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.