Vô Tiên

Chương 1454: Chương 1454: Tiền bối cao nhân (1)




Vừa không chú ý liền đi ngăn cản một vị tiền bối cao nhân, Hoa Trần Tử sợ tới mức tụt cả lưỡi. Không kịp nghĩ nhiều, nàng ta tránh sang bên, rất nhu thuận hành lễ nói:

- Trần Tử bái kiến tiền bối! Gia sư tổ chính là Thiên Đạo môn Tùng Vân tán nhân, thay lão nhân gia người có lễ!

Khi nói chuyện, nữ tử này tâm tư xoay chuyển rất nhanh, ánh mắt lướt qua vị lão giả trước mặt này. Đối phương một thân đạo bào màu xám, tiên phong đạo cốt, rõ ràng chính là bộ dạng thế ngoại cao nhân!

Thấy thế, Lục Đinh cũng không chậm trễ, vh từ xa chắp tay nói:

- Lúc trước có gì mạo phạm xin tiền bối thứ tội! Đại gia sư của Lục Đinh Công Lương Tán có lễ!

Vừa dứt lời, những người còn lại cũng đồng thanh bái:

- Bái kiến tiền bối.

Lâm Nhất vuốt râu nhìn về phía xa, thần sắc có chút bực mình, trong lòng lại thầm tự đắc. Huyễn Linh thuật có thể che giấu pháp lực bản thân, có thể thay đổi diện mạo, cũng có thể huyễn hóa ra tu vi cao hơn một tầng, rất khó bị người ta nhìn thấu! Từng có giao tiếp với tiền bối Hóa Thần, cũng có thể hội về uy thế của Hóa Thần, cho nên tư thế cao nhân hắn bày ra cũng hữu mô hữu dạng.

Làm như vậy cũng là bất đắc dĩ! Tuy Lâm Nhất tức giận Lục Đinh kia càn rỡ, lại không tiện trừng trị. Có Hoa Trần Tử xảo quyệt như cáo ở bên cạnh, khi động thủ khó tránh khỏi bị nàng ta nhìn ra sơ hở. Trước mắt xem ra, giả làm tiền bối một hồi cũng không tệ lắm, ít nhất cũng tránh được không ít phiền!

Lúc này, mọi người ở xung quanh đều thần sắc kính cẩn, cho dù là Hoa Trần Tử kia cũng ra vẻ ngoan ngoãn biết lễ! Quay đầu nhìn xung quanh, Lâm Nhất ánh mắt ngạo nghễ, thần thái kiêu căng.

Ai nấy đều không phải là hạng đèn cạn dầu! Một người lôi sư tổ Tùng Vân tán nhân ra, môi người kéo Công Lương Tán ra, tưởng ta sợ à? Có điều, Hoa Trần Tử này đúng là đồ tôn của Tùng Vân tán nhân, cũng khiến cho người ta bất ngờ! Hắn phất ống tay áo, chắp tay sau lưng, trầm giọng nói:

- Thôi! Tội bất kính này tạm thời ghi nhớ.

Vị tiền bối này cũng là người dễ nói chuyện! Lục Đinh thầm thở phào nhẹ nhõm, lại trở nên bất an. Chỉ thấy Hoa Trần Tử cúi người hành lễ, nghiêm mặt nói:

- Tiền bối chắc đến từ Bách An môn? Ngày khác Trần Tử sẽ cùng sư tổ đăng môn bái tạ ơn cứu giúp!

Lâm Nhất nhướn mày, lạnh lùng liếc Hoa Trần Tử. Đối phương thần sắc thành khẩn, chỉ độc có con mắt là không ngừng lấp lánh. Hắn không để ý tới nữ tử này, quay sang quan sát Cửu tẩu chi địa, không ngờ chuyển sang trái. Mọi người không dám ngăn cản, để mặc hắn rời đi.

Đi chưa được bao xa, bóng người hồng nhạt kia lại chặn đường. Nàng ta dang tay, vẻ mặt thê lương bất lực, liên tục cầu xin:

- Tiền bối à! Đàn sói chưa đi, sao ngài có thể bỏ Trần Tử lại một mình?

Lâm Nhất bất động thanh sắc, lại thầm tự trách. Thật đúng là thất sách! Chỉ lo thoát khỏi dây dưa không cần thiết này, lại không ngờ vẫn có sơ sẩy. Tu sĩ Hóa Thần Cửu Châu chỉ có hơn mười người, đều được mọi người biết đến, hiện giờ đột nhiên có thêm một vị tiền bối xa lạ, lập tức khiến Hoa Trần Tử thông minh lanh lợi này nổi lên lòng nghi ngờ. Lời nói mới rồi của nàng ta nhìn thì bình thường, nhưng lại ngầm có huyền cơ, cái gì mà đến từ Bách An môn, chỉ là thử mà thôi.

Không ngoài sở liệu, nữ tử này vẫn đuổi theo tới đây, đúng là khó chơi!

- Tiền bối! Lão nhân gia ngài cho Trần Tử đi theo đi! Nếu gặp đồng môn, ta sẽ không phải sợ đám tặc nhân đó nữa.

Thấy Lâm Nhất giống như vẫn do dự chưa quyết, Hoa Trần Tử mỉm cười, mang theo vẻ mặt động lòng người, tò mò nói:

- Cửu tẩu chi địa ở ngay trước mắt, tiền bối vì sao lại bỏ qua.

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, để tỏ ý không vui trong lòng. Còn không phải là vì Hoa Trần Tử ngươi sao! Đi về phía Cửu tẩu chi địa, nếu không may gặp hai người Viêm Hâm, chỉ sợ sẽ tự nhiên đâm ngang. Hắn có lòng muốn rời đi thì Lục Đinh lại dẫn theo đám người đi tới, không ngừng cầu xin:

- Tiền bối! Ngài không thể dẫn nữ tử này đi được! Nàng ta không chỉ luôn miệng nói dối, còn hại chết năm vị sư đệ của ta, nhất định phải!

Nghe vậy, Lâm Nhất quay người lại. Lục Đinh ở cách mấy chục trượng liền thành thành thật thật ngừng bước, trong ánh mắt lộ vẻ ủy khuất, nói:

- Hoa Trần Tử xinh đẹp như hoa, lại có tâm địa rắn rết. Nàng ta dùng kế lừa ta đồng hành, lại ở nửa đường bố trí cạm bẫy cấm pháp. May có đồng môn tới cứu, vãn bối mới nhặt lại được cái mạng! Mà ả ta không chịu nhận tội, lại dụ nhóm người chúng ta vào trong tiên cảnh, khiến đồng môn sư đệ liên tiếp gặp nạn. Trên đường đi nữ tử này không ngừng nhận sư huynh lung tung, chỉ muốn đẩy họa cho người khác, dụng tâm ác độc! Chúng ta chỉ muốn giết một mình nàng ta để báo thù, chứ không muốn bởi vậy mà dẫn tới phân tranh tiên môn, xin tiền bối hiểu cho.

Lục Đinh thật sự sợ Lâm Nhất sẽ dẫn Hoa Trần Tử đi. Nếu để mặc cho ả đi, hôm nay tất cả sẽ xác định bị Thiên Đạo môn biết hết. Mà Tùng Vân tán nhân có tiếng là có thù tất báo, chắc chắn sẽ đăng môn trả thù. Đến lúc đó phiền phức sẽ rất lớn! Chỉ trách mình bị quỷ ám, nhưng ai ngờ một nữ tử lại khó đối phó như vậy!

Lâm Nhất trầm mặc không lên tiếng, thần sắc không rõ, thản nhiên dừng ánh mắt trên người Hoa Trần Tử. Nữ tử đó vung vung nắm đấm về phía đám người Lục Đinh, cái cằm tinh xảo hất lên, chính khí nghiêm nghị nói:

- Hừ! Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc! Mà ở trước mặt tiền bối, Trần Tử vẫn phải phân biện để nói rõ đúng sai!

- Tiền bối...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.