Cách Long Đàm hạp cốc trăm trượng, từng đạo bóng người lần lượt hạ xuống, nhiều đến mấy chục người, thần tình ai nấy đều kinh ngạc. Long Đỉnh treo cao trên không đang tự động chậm rãi tán đi ánh sáng vàng kỳ dị dưới chân.
Long Đỉnh vốn nếu không phải chín tộc chủ động thì không có động tĩnh, nay lại tự hành bóc mở, còn nhỏ xuống một giọt Long Huyết!
Mấy chục người tới đây đều là cao thủ trong Long Tộc. Mọi người vây quanh trưởng lão chín tộc, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu. Nhưng Viêm Liệt ở trong đó lại vuốt râu cười lớn, ngón tay chỉ hướng tiền phương, nói:
- Ha ha! Long Đỉnh có linh, gặp chủ liền mở! Lâm Nhất kia chính là truyền nhân của Long Tộc ta, không có gì hoài nghi nữa...
Nghe được lời ấy, đám đông không khỏi khẽ gật đầu. Mấy vạn năm tới nay, đây còn là lần đầu tiên Long Đỉnh tự hành bóc mở. Nếu không gặp phải Thần Long chính chủ thì sao sẽ có hiện tượng quỷ dị như vậy?
- Hừ! Còn có câu, Long Đỉnh có đức, gặp yếu thì giúp!
Qua Y hừ một tiếng không cho là đúng, nhấc chân đi ra khỏi đám người, mắt lại vẫn nhìn chằm chằm tình hình trong Long Đàm.
Đôi oan gia này lại nổi tranh chấp, chúng nhân tại trường đều đã quen.
Long Đỉnh của chín tộc tự nhiên là thánh vật có đức có linh. Còn nguyên nhân thực sự khiến nó bóc mở là bởi gặp chủ hay là bởi gặp yếu, nhất thời không ai nói được rõ ràng.
Viêm Liệt hơi trừng mắt, xông lên phía đối đầu nói:
- Nói thế mà được à? Long Đỉnh bóc mở là bởi Lâm Nhất mà ra, há có thể nhìn như không thấy...
- Ha ha! Không cần nói nhiều, thị phi thật giả chỉ nhìn là biết!
Qua Y không quay đầu lại, cười lạnh nói:
- Lâm Nhất ngủ mê bốn trăm năm, tuy có Long Đàm che chở, đến nay phải khó khăn lắm mới khỏi hẳn, tu vị lại không chút tiến cảnh. Dù hắn ngoài ý được đến một giọt Long Huyết, tình hình vẫn không chút cải quan. Trong khi Thương Quý mới gửi thân trong đó khổ tu ba trăm năm, tu vị lại đã đề thăng chỉnh chỉnh một cấp, phần nào hiện ra phong thái Thần Long...
Lời tới chỗ này, Qua Y quay người lại, không thèm nhìn Viêm Liệt mà xông về phía đám người Xích Hạ chậm rãi nói:
- Đừng nói Long Đỉnh bóc mở mấy lần, chỉ nhìn trăm năm sau ai mạnh ai yếu!
Viêm Liệt vươn tay giận mắng, mắt trợn mày trừng, quát:
- Há có lý này!
Qua Y vuốt râu hừ lạnh, căn bản không đáp lời.
Thấy hai người giằng co không ai nhịn ai, Xích Hạ quay đầu nhìn một cái. Sáu vị trưởng lão còn lại và đám đông tại trường đều không lên tiếng. Hắn âm thầm lắc đầu, nói:
- Long Đỉnh có linh? Có linh, Thiên Đạo khó lường. Long Đỉnh có đức, thị phi tự biết. Đợi trăm năm sau đi...
Trước đây chín tốc từng có quy củ, để hai người Lâm Nhất và Thương Quý cùng ở trong Long Đàm tôi luyện năm trăm năm . Nhưng Qua Y chỉ sợ lâu ngày sinh biến, đề nghị hạ kỳ hạn còn bốn trăm năm. Năm tháng trôi như nước, chuyển mắt đã ba trăm năm qua đi. Trong Long Đàm hiện nay, một người vẫn chết ngất bất tỉnh, người còn lại thì tình thế dần thịnh. Truyền nhân Thần Long chân chính dường như đã rõ...
Viêm Liệt tâm lý nắm chắc, trên miệng lại chiếm không được tiện nghi. Hắn tức giận khẽ vung tay áo, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, gầm nói:
- Ta liền thủ ở chỗ này trăm năm, chỉ chờ ngày chân tướng rõ ràng. Ai dám ngầm quấy phá, đừng trách ta trở mặt không nhận người, hừ...
Trên khuôn mặt âm trầm của Qua Y chớp qua một tia cười lạnh, cũng đi tới nơi không xa phất tay áo mà ngồi, lẩm bẩm nói:
- Viêm Liệt trưởng lão thận trọng, chính hợp ý ta...
Hai vị trưởng lão ở đó không đi, đều quyết tâm không đạt mục không bỏ qua. Xích Hạ khoát khoát tay với đám đông, đành chịu nói:
- Lần này sự thể lớn lắm, trưởng lão chín tộc ở lại cố thủ chờ đợi. Những người còn lại về hết cả đi...
...
Trong Long Đàm.
Thương Quý giả bộ thành thật, ngoan ngoãn thủ ở một góc. Chờ đợi đám đông ngoài đầm tan biến, hắn không khỏi cảm thấy ủy khuất trong lòng.
Cách đó vài chục trượng, sau khi nuốt một giọt Long Huyết, tu vị Lâm Nhất như có như không, lại chẳng hề có dấu hiệu đề thăng, vẫn đang thoải mái nằm đó, khiến người nhịn không được vừa đố vừa hận!
Tự nhiên lãng phí một giọt Long Huyết a! Mới rồi nếu là tiện nghi mình, nói không chừng liền có thể một bước đạt tới cảnh giới Kim Tiên. Giờ thì sao? Thần linh cũng có lúc mê muội, phung phí của trời, tiếc thay!
Không! Nhất định là Long Đỉnh nhận lầm người! Trăm năm tiếp theo đây tuyệt đối không thể lỡ qua cơ duyên nữa...
Lâm Nhất vẫn ngủ say, đối với Thương Quý và tình hình bốn phía quanh Long Đàm đều hồn nhiên không biết. Song thương thế hắn đã khỏi hẳn, khí cơ trong thể nội trầm hoãn có lực. Thời này khắc này, ngực hắn hơi hơi phập phồng, ẩn ước phát ra một tiếng than nhẹ thấp nhỏ!
Hết thảy ở trong mộng như thật như huyễn, khiến người thổn thức không thôi...
...
Thái Bình trấn không còn, trước mắt chỉ có một tòa thành quách rách nát.
Trên cửa thành đóng chặt, chiến kỳ rũ thấp, binh lính uể oải tuần tra. Trong thành đầy tường cũ ngói nát, trên phố bóng người lưa thưa...
Cao không trăm trượng, Lâm Nhất đạp lên gió thu chầm chậm đi tới. Thái Bình tửu lâu không còn, Thiên Thu Phức tửu phường không còn, đường phố quen thuộc không còn, chẳng còn gì nữa cả...
Một giấc mộng mà thôi! Chính như lời lão giả sống bằng ăn xin kia, cả ngày hắn sống ở trong mộng, mà ta chẳng qua là một người đi đường vừa khéo đi ngang qua.
Không biết, ở trong mộng thì Huyền Nguyên Quan còn không?
Vừa nghĩ đến đó, Tiên Nhân đỉnh quen thuộc chợt xuất hiện dưới chân Lâm Nhất. Tận mắt nhìn thấy khiến hắn lần nữa sa vào trong hoảng hốt.
Sơn môn nghiêng lệch, đá nát ngói vụn thành chồng. Trên đỉnh núi, quan xá sụp đổ gần hết. Hậu sơn cỏ hoang thê thê...