Vô Tiên

Chương 2137: Chương 2137: Một mộng ngàn năm (2)




- Hủy tộc diệt thôn, tổ phần đều không buông tha, dù có thù hận lớn bằng trời cũng không đến nỗi như thế. Là ai làm...

Nơi cánh tay hắn lướt qua, cỏ hoang vẫn cứ khe khẽ đong đưa, căn bản không hề đáp lại.

- Ha ha! Lâm mỗ đã thành tiên nhân trên trời, lại bị coi rẻ như rơm rác thế này. Cười ta không thể mang đến phúc ấm ngàn năm cho tộc nhân, hay là cười ta lúc này chỉ còn một sợi du hồn...

Lâm Nhất cười thảm, đột nhiên vung tay hung hăng quét tới. Nhờ hồn niệm, pháp lực không chỉ dừng ở tu vị Hợp Thể đột nhiên ập đến. “Oanh...” một tiếng nổ vang, đá vụn cây cỏ văng tung tóe, sườn núi bị cường hành nổ ra một hố to vài chục trượng. Phát tiết xong, hắn vẫn đứng yên ở đó, thất thần hồi lâu.

Tổ phần, căn nguyên của huyết mạch. Mất đi ký thác duy nhất, mất đi niệm tưởng sau cùng, chỉ còn biết mang theo ký ức quê nhà càng đi càng xa, không quay về được nữa...

Cỏ úa rồi lại xanh, hoa khô héo rồi cũng nở rộ, nhưng người đi rồi...

Lúc gió lạnh lần nữa thổi tới Lâm Nhất mới chậm rãi bay lên đỉnh núi nơi không xa. Chốc lát, hắn khẽ than nhẹ, quyết định chạy tới nơi có người để tìm kiếm.

Mới đi mấy chục dặm, Lâm Nhất đột nhiên dừng lại. Bên cây bàng cạnh đường nhỏ gập ghềnh có người đang nghỉ ngơi.

Đó là một vị lão giả khô gầy quần áo lam lũ, một mình nghiêng dựa gốc cây, trong tay nắm chặt một đoạn côn gỗ, mặt trên móc một chiếc bọc nho nhỏ. Chắc do quá mệt nhọc, hắn miệng thở dốc, chán nản gương lên đôi mắt kết đầy vảy trắng nhìn trời.

- Tiểu Thiên Ao cách nơi này năm mươi dặm về phía bắc sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ, ngươi có biết nguyên do vì đâu?

Chợt nghe có người đặt câu hỏi, lão giả không hề nghĩ ngợi liền thuận miệng đáp nói:

- Chỗ ngươi nói là Lâm Viên tiên cảnh ấy hả? Chính như câu thịnh cực tất suy, có gì mà kỳ quái...

- Nói rõ ràng cho ta, ta sẽ giúp ngươi trừ đi vảy trắng trong mắt...

- Ha ha! Ngươi người này hay thật. Lão đầu tử ta mắt mù đi đường nhiều năm, đã tập mãi thành quen, cần gì phải mua việc vào người...

Lão giả miệng cười lộ ra hàm răng đã không còn sót lại mấy chiếc, mắt vẫn nhìn trời, nói tiếp:

- Chẳng qua, Lâm Viên tiên cảnh mà ngươi nhắc đến sớm đã mất đi từ trăm năm trước. Ta từ trong miệng tổ phụ nghe qua, Lâm gia hưng thịnh hơn ngàn năm, đều nhờ tổ ấm mà được. Nhưng bọn họ tử tôn không hiền, kết quả...

- Lâm Viên đã hưng thịnh hơn ngàn năm?

- Ha ha! Lão đầu tử ta sống nhờ ăn xin, trên đường tĩnh mịch, dứt khoát nói với ngươi vậy...

Lão giả ôm côn gỗ vào trong ngực, căn bản không để ý đối phương là ai, tự nhủ nói:

- Lâm Viên tiên cảnh kia rất nổi tiếng, trên dưới Chu triều ta không ai không biết. Thậm chí từng ra một vị tiên nhân tên là Thiên Giao, đúng thật có thể nói uy chấn thiên hạ! Nhưng Lâm gia sa sút lại cũng liên quan trực tiếp đến hắn, đáng tiếc...

Một giờ sau, lão giả vẫn một mình ngồi đó lẩm nhẩm không ngừng. Người đâu rồi? Vừa rồi lão đầu tử ta nói chuyện với ai nhỉ? Ai! Già, cả ngày cứ như đang mơ...

Giữa không trung, Lâm Nhất lặng lẽ đi xa. Mắt thấy tai nghe, lại chỉ là một giấc mộng mà thôi! Người trong mộng, có lão giả, cũng có chính mình. Nếu đã một mộng ngàn năm, ngược lại không cần vội tỉnh dậy. Đại Thương vương triều không còn, để xem tiếp theo đây sẽ là cảnh tượng thế nào...

...

Trong Long Đàm, Thương Quý từ trong tĩnh tọa mở ra hai mắt, mặt nhịn không được lộ ra hỉ sắc.

Ba trăm năm quang âm bỗng nhiên mà qua. Đương sơ mình còn là Tiên Nhân hậu kỳ, tu đến nay đã thành Thiên Tiên hậu kỳ, tu vị đề thăng chỉnh chỉnh một cấp! Không chỉ thế, sau khi tôi luyện gân cốt so với trước càng thêm cường hãn. Đáng mừng hơn là, lân giáp màu trắng bạc khắp người nay đã thêm một tầng màu vàng nhàn nhạt.

Sự thần dị của Long Đàm quả nhiên không ngoa. Tiếp theo còn có trăm năm, chỉ cần thêm chút cố gắng, tu đến cảnh giới Kim Tiên cũng không phải không thể! Nếu luyện đến kim giáp đầy người, Thương mỗ liền là Thần Long tái thế. Đến lúc đó, ai còn dám tranh đoạt địa vị chí tôn với mình, ha ha...

Trong cơn đắc ý, Thương Quý nhe răng nhếch miệng, vô thanh cười lên.

Cách đó vài chục trượng, tình cảnh vẫn vậy. Bóng người nằm ngang kia tuy khiên động khí cơ bốn phía, tiến cảnh lại rất chậm chạp. Đợi đến mãn kỳ hạn bốn trăm năm, hắn có thể khôi phục tu vị Tiên Nhân đương sơ đã là may mắn lắm rồi...

Đúng lúc này, trên Long Đàm đột nhiên truyền đến một tiếng đỉnh kêu hót.

Thương Quý ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc kinh ngạc. Long Đỉnh, là thánh vật Long Tộc, không phải trưởng lão chín tộc liên thủ thì không bóc mở được. Giờ sao lại có động tĩnh?

Sau thoáng chốc, một tia sáng vàng óng thô tế như cánh tay chậm rãi bắn ra từ giữa ba chân Long Đỉnh, cắm thẳng xuống sương mù u ám. Bên trong chứa một giọt huyết dịch màu vàng cỡ hạt đậu, chói mắt sáng ngời!

- Chắc là Thương Quý ta thiên phú dị bẩm lại khổ tu không dễ, thế nên mới kinh động tiên tổ Long Tộc hiển linh, ban cho Long Huyết nhằm giúp ta đề thăng tu vị, cuối cùng thành tựu thần vị...

Thương Quý phấn chấn không thôi, lập tức đứng thẳng người dậy.

Đồng thời với đó, trong hạp cốc cũng có vô số đạo bóng người chạy vội tới.

Thương Quý không cố được quá nhiều, nhảy lên xông về phía Long Huyết trong tia sáng. Nhưng hắn mới đưa động thân, bỗng hơi ngớ, thất thanh kinh hô:

- Không...

Tia sáng còn chưa rơi đến đỉnh đầu Thương Quý đã bất chợt chuyển hướng, lao thẳng đến một bóng người đang ngủ say. Đối phương giống như gặp ác mông rên rỉ một tiếng, hợp thời mở rộng miệng, nuốt luôn Long Huyết...

Thương Quý trợn mắt há mồm, đau lòng thét lên:

- Ai nha! Ta mới là chân long, nhận lầm người rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.