Vô Tiên

Chương 1651: Chương 1651: Cửa tò vò mở rộng (2)




Lâm Nhất từ trong tĩnh tọa tỉnh lại, tay lật lên lấy ra Tử Kim Hồ Lô. Uống một ngụm rượu, trong lòng thoải mái, hắn lúc này mới chậm rãi đứng dậy. Mà chưa kịp đi đâu, một thân ảnh mập mạp đã tới trước người, rất thân thiết hô:

- Ta đã có quyết định rồi! Chỉ cần ngươi dựa vào bản sự xuyên qua được Câu Trần tiên cảnh, ta sẽ chính nhi bát kinh nhận ngươi làm huynh đệ! Quả thật không ngoài sở liệu, ha ha...

Lâm Nhất coi như không thấy người vừa lên tiếng, vẫn ung dung nhìn hồ lô nhỏ trong tay. Nghĩ nghĩ, để cẩn thận, hắn vẫn thu lại, sau đó chắp hai tay sau lưng bước về phía trước, cũng ngẩng đầu nhìn về phía nóc đại điện, hai mắt sáng rực. Tinh thần như đạn, chỉ bởi vì xa gần bất nhất, cho nên mới to nhỏ khác nhau, hơn nữa bên trên vạn vật cái gì cũng có, đúng là thần kỳ mà thú vị! Nghĩ vậy, không biết lúc quay về có thể tìm thấy Cửu Châu ở đâu không.

Nhớ rõ lúc bé đồng dao có câu, trên trời một ngôi sao, dưới đất một con người. Ngân hà xa xôi rộng lớn chỉ tồn tại trong mộng ảo, có thể nhìn mà không thể với tới, lại không muốn cứ một mực đặt mình trong đó mà không biết. Chờ tới khi bay lên trời rồi, mới biết trời cao đất rộng, có thể lãnh hội được sự vô cực bao la của vũ trụ! Trước mắt chỉ cần ra khỏi đại điện này là từ nay về sau có thể tiêu diêu tự tại ư?

Trên khoảng trống trong đại điện, các vị cao nhân khoanh chân ngồi đó. Lâm Nhất thì phớt lờ, khóe miệng nhếch lên, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ vẩn vơ. Xuất Vân Tử ở đằng sau đi tới, có chút mất hứng mắng:

- Tiểu tử ngươi đúng là lòng dạ hẹp hòi, uổng cho một phen hạ mình kết giao của ta.

Hoa Trần Tử ở bên cạnh Tùng Vân tán nhân, không lờ thời cơ lẩm bẩm:

- Vô sự hiến ân cần, không phải là...hành vi của Trưởng bối!

Xuất Vân Tử trừng mắt, nghiêm mặt khiển trách:

- Tiểu nha đầu, sao có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy, có tin lão nhân gia ta tét mông ngươi không!

Tùng Vân tán nhân đang định quát Hoa Trần Tử đừng vô lễ thì lại thấy người nào đó không lớn không nhỏ như vậy, hắn dứt khoát nhắm mắt không đếm xỉa đến.

Mặt Hoa Trần Tử đỏ lên, không chút yếu thế cãi chày cãi cối:

- Ta nói chuyện một mình, lão nhân gia ngài xen vào làm gì?

Xuất Vân Tử bỗng nhiên tươi cười, thịt trên người rung rung, vui vẻ nói:

- Ngươi luôn âm thầm giúp tiểu tử đó, chỉ tiếc là người ta không cảm kích! Cái này gọi là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, có khóc cũng chẳng được gì?

Hoa Trần Tử bực bội, đột nhiên giậm chân, ngực phập phồng, răng nghiến ken két, nhưng lại không biết đáp lại thế nào. Xuất Vân Tử cười to không ngừng, vẻ mặt đắc ý.

Một già một trẻ trêu nhau, người bàn quang đều không muốn chen vào. Mà trong giây lát, trong đại điện liền trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Lâm Nhất.

Lâm Nhất dưới chân không ngừng, bước tới trước cửa đá thì dừng lại. Mặc Cáp Tề đang ở bên cạnh suy tư hồi thần, vội vàng lên tiếng nhắc nhở:

- Không nên tới gần trong vòng một trượng.

Thấy thế, Hoa Trần Tử chẳng buồn cãi cọi với người ta nữa, nhảy lên chạy tới gần. Xuất Vân Tử thần sắc hoài nghi, cũng chậm rãi đi theo. Cùng lúc đó, những người khác ở đây đều nhìn chằm chằm hành động của Lâm Nhất.

Đứng cách cửa đá một trượng, Huyễn Đồng trong hai mắt hai mắt chớp động. Cánh cửa này cao hơn trượng, rộng ba bốn trượng, liền thành một khối với ngọc thạch xung quanh, thoạt nhìn thì không có gì dị thường. Nhưng chính giữa lại có chỗ hơi hõm xuống, to bằng nửa bàn tay.

Lâm Nhất sau khi im lặng một lúc liền xoay người nhìn bốn phía. Hoa Trần Tử và Xuất Vân Tử đứng ở bên cạnh, mấy người còn lại đều kiễng chân quan vọng, Mặc Cáp Tề ở phía sau rất đúng lúc phân trần:

- Cửa đá chính là đường ra duy nhất! Lão phu đã tra xét hai ngày, lại không có phương pháp phá giải. Tuy nói không lo an nguy, nhưng cứ bị kẹt ở đây mãi cũng không phải là kế lâu dài. Việc đã đến nước này, ngươi đừng ngại xuất thủ thử một lần!

Xuất Vân Tử liên tục gật đầu, nói:

- Lâm huynh đệ! Nghe nói ngươi có thể mở ra pháp trận của Vô Cực điện ở Hậu Thổ cảnh, rất là thần dị bất phàm! Hôm nay đừng ngại thi triển tài năng...

Mặc Cáp Tề giống như nhớ tới gì đó, vội vàng nói:

- Theo lão phu thấy, muốn phá giải cấm chế nơi này, cũng không dùng được tiên tinh.

Ánh mắt Lâm Nhất dừng ở trên người Mặc Cáp Tề, không khỏi hơi ngẩn ra. Từng ở Vô Cực điện lừa tám khối tiên tinh, không ngờ vẫn có người vì thế nhớ mãi không quên. Lập tức giật mình, khóe miệng nhếch lên, nói:

- Nếu ai có phương pháp vây, ta cũng muốn dâng mấy khối tiên tinh để tỏ lòng biết ơn!

Ngoài Xuất Vân Tử và Hoa Trần Tử ra, mấy người ở đây đều là người biết chuyện ngày đó. Nghe thấy những lời này, ai nấy thần sắc khó hiểu.

Lâm Nhất xoay người lại, trên tay có thêm hai khối ngọc phù. Khối thứ nhất to bằng lòng bàn tay, chính là khối Phong Khải phù đến từ Phạm Thiên hạp, khố còn lại thì nhỏ hơn nhiều, bên trên khắc chữ 'Hạo' cổ quái. Hắn đột nhiên lấy ra hai thứ này, mọi người ở đây đều không hiểu ra sau, người không rõ nguyên do, có người lại không nén được mà đứng dậy lên tiếng nói:

- Một khối ngọc phù trong đó là vật của sư huynh Văn Đạo Tử của ta.

Nghe tiếng, Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, chỉ ngắm nghía vật trên tay.

Xung quanh không có ai phụ họa, Văn Bạch Tử tiến về phía trước được hai bước thì ngừng lại, đành phải lắc đầu từ bỏ. Mọi người đều không đồng ý với hành động này của hắn, đều thầm nghĩ, mặc kệ là vật của ai, chỉ cần mở được cửa đá đó là được.

Vừa tới chốn lạ, Lâm Nhất đã lưu ý đến cửa đá này. mặc dùkhông có cách phá giải, lại nhớ tới trên người có hai khối ngọc phù này. Nếu không thành thì tìm phương pháp khác, trước mắt chỉ là xuất thủ thử một lần mà thôi!

Lâm Nhất giơ ngọc phù có khắc hai chữ 'Phong, khải' lên, thuận tay đưa về phía trước, chung quanh không có gì khác thường. Sau đó, hắn thu hồi, tiếp theo giờ khối ngọc phù còn lại lên.

Không đợi Lâm Nhất có động tác, ngọc phù khắc chữ 'Hạo' Đột nhiên rời tay mà đi, trong nháy mắt xuyên qua cấm chế, vô thanh vô tức cắm vào trong cửa đá.

Thấy vậy, mọi người ở đây không khỏi trợn trừng mắt. Chỉ thấy chỗ lõm trên cửa đá không ngờ lại biến mất, tiếp theo chính là một trận quang hoa vặn vẹo, cửa tò vò theo đó mở ra. Vào khoảnh khắc này, một thân ảnh mập mạp đột nhiên lao vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.