Vô Tiên

Chương 1652: Chương 1652: Hạo Thiên tiên cảnh (1)




Xuất Vân Tử lao đi trước, Lâm Nhất và Hoa Trần Tử cùng đám người Mặc Cáp Tề bước vào cửa đá theo. Vốn tưởng rằng sắp thoát vây rồi, ai ngờ trong nháy mắt mọi người đứng đờ tại chỗ.

Sau khi Xuyên qua cửa đá, xuất hiện trước mặt mọi người là một gian nhà lớn. Hoặc có thể nói đây là một thạch thất khép kín. Một khoáng đất mấy chục trượng rất bằng phẳng mà rộng rãi, ở giữa dựng một thạch đài bạch ngọc. Hướng lên trên chính là phần đỉnh hình tháp đồng, có bảy điểm tinh quang chậm rãi rải xuống.

Sau đó, ánh mắt mọi người lướt qua Xuất Vân Tử, lại dừng trên thạch đài bạch ngọc. Phần chóp của nó có quang hoa mờ mịt chớp động, ở giữa có hai thứ đang bồng bềnh thấy rõ. Đó là hai thanh thước ngọc, một cái ánh sáng màu lấp lánh, một cái trắng sáng lo lanh, đều lộ ra khí cơ khiếp người, thần dị khó lường.

- Chư vị cẩn thận! Nơi đây không phải là thiện địa.

Nghe vậy, mọi người lúc này mới phát giác ra sự dị thường của Xuất Vân Tử. Chỉ thấy hắn đã đến ngoài thạch đài bạch ngọc bảy tám trượng, lai đứng yên tại chỗ bất động, còn không quên lớn tiếng ồn ào. Mặc Cáp Tề Mặc Cáp Tề đã có thêm một khối cấm bài, sau khi tra xét một chút, vội vàng nhắc nhở:

- Không thể tới gần thạch đài mười trượng, nếu không sẽ bị rơi vào cấm chế không thể thoát.

- Mặc đạo hữu, thứ trên thạch đài đó do hai bên tách ra thì sao? Hồng trần tri kỷ trong phàm tục của ta chính là người thông minh khéo tay, rất giỏi nữ hồng, lại thiếu thước đo quần áo.

Xuất Vân Tử thân hãm khốn cảnh vẫn không sửa bản tính thích đùa, thừa cơ trêu. Mặc Cáp Tề thì không thích nói đùa, tức giận nói:

- Nữ tử thân mật của ngươi trong phàm tục sớm đã thành tro, sao dùng được bảo vật tiên gia.

Xuất Vân Tử không cho là đúng cười nói:

- Mặc lão nhân, đừng có dong dài, còn không mau giúp ta thoát vậy!

Mặc Cáp Tề hừ một tiếng, cẩn thận bước về phía trước, mặt lộ vẻ khó xử nói:

- Cấm chế của Tiên gia há phải trò đùa! Ta cứ làm hết sức là được, nếu không thành công thì coi như ngươi xui xẻo.

Lúc hai người này nói chuyện, những người còn lại đều đứng ở cửa đá không dám vọng động, lại nhìn chằm chằm thạch đài quỷ dị đó, không nhịn được mà mắt bóng rực. Mặc dù không thấy đường thoát thân, lại bất ngờ xâm nhập mật thất tàng bảo. Không cần nói cũng biết, hai thanh thước ngọc đó không phải là phàm vật!

Ánh mắt Lâm Nhất lại nhìn phần đỉnh giống như tháp nhọn, có chút đăm chiêu. Cái này giống như đã từng thấy rồi, rất giống với Huyền Thiên điện ở Huyền Thiên tiên cảnh! Cái khác là nơi này chỉ có quang hoa từ bảy điểm tinh quang hắt xuống, tăng thêm mấy phần quỷ bí! Mà hai thanh thước ngọc trên thạch đài đó có tác dụng gì!

Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Nhất không nhịn được chậm rãi bước tới, từ từ đến gần thạch đài cách mười trượng. Lưu ý thấy hành động của hắn, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Hoa Trần Tử mắt sáng lên, miệng há ra, Tùng Vân tán nhân ở bên cạnh gật đầu, lại trao đổi ánh mắt với xung quanh, ý tứ là tiểu tử đó rất có nghề cởi bỏ cấm chế.

Đúng lúc này, Mặc Cáp Tề giật mình nói:

- Cấm chế nơi này không phải là tuyệt địa, đều có khe hở để đi qua, chỉ cần lưu ý tìm kiếm là được....

Hắn còn chưa nói xong đã ngẩn ra, vội nói:

- Lâm Nhất, cẩn thận đó.

Chợt thấy Lâm Nhất đi tới, Xuất Vân Tử cười nói:

- Ha ha! Lâm huynh đệ, lo cho sự an nguy của ca ca à? Ơ! Ngươi đây là...

Hắn đột nhiên ngậm miệng, vẻ mặt ngạc nhiên. Chỉ thấy trong hai mắt đối phương huyết quang chớp động, vẻ mặt yêu dị, không ngờ khiến người ta không dám nhìn thẳng! Quen biết mấy trăm năm, trên người tiểu tử này còn có thứ mà ta chưa biết à?

Sau khi Lâm Nhất lướt qua Mặc Cáp Tề, Huyễn Đồng trong mắt lấp lánh. Dưới chân hắn hơi khựng lại rồi đi thẳng vào trong cấm chế, giây lát đã đi ngang qua Xuất Vân Tử. Đối phương đảo mắt muốn thừa cơ đi theo, lại bất đắc dĩ đứng tại chỗ, nổi giận quát:

- Tiểu tử! Ngươi không ngờ dùng cấm pháp vô sỉ hèn hạ cản đường đi của ta? Phẩm hạnh ở đâu.

Sau khi đi được mấy bước, Lâm Nhất quay đầu lại nhe răng cười nói:

- Nơi đây chật chội, không chưa được thân hình khổng lồ của tiền bối! Biết làm sao bây giờ.

Ngón tay hắn múa không ngừng, hào quang của cấm pháp yếu tới không thể nhận ra lóe lên. Thấy đối phương không bức ép, hai tay hắn tiếp tục múa lượn trái phải, dần dần tiếp cận thạch đài.

- Ta nhổ vào!

Thịt béo trên mặt run run, Xuất Vân Tử hét lớn:

- Dám giễu cợt ta to béo à? Ta không có huynh đệ như ngươi!

Hai mắt hắn trợn lên, giống như đang vô cùng tức giận. Mà hắn lại cúi đầu ngưng thần, tiếp theo chính là cười tự đắc, không ngờ chậm rãi bước theo nơi Lâm Nhất đã đặt chân qua.

Sau một thoáng, Lâm Nhất đã bước lên mấy bậc thang, đến bên cạnh thạch đài, lúc này mới nhìn về phía sau. Xuất Vân Tử ở cách mấy trượng thì đột nhiên dừng lại, hai tay xòe ra, trên mặt nở nụ cười thân thiết, bộ dạng rất vô tư trong sáng. Mặc Cáp Tề cũng đã tiến vào trong cấm chế theo, mấy người còn lại đang muốn thử, chỉ có Hoa Trần Tử là thành thành thật thật đứng yên tại chỗ.

Lâm Nhất xoay người lại, thần sắc hoài nghi. Thạch đài bạch ngọc có đường kính khoảng một trượng, hình bát giác, từ xa đối ứng với tám phía của gian nhà. Bên trên có uy thế cường đại, lại giống như được hai cây thước ngọc dẫn động, cũng liền thành một thể với cả tòa mật thất, có chút kỳ dị!

Hơi do dự một thoáng, Lâm Nhất vươn tay ra chộp tới. Hai cây thước ngọc ở ngoài mấy thước không động đậy, vẫn lẳng lặng bồng bềnh trong quang hoa. Hắn nhướn mày, chân từ từ nhấc lên, lại thử vươn tay ra.

Cùng lúc đó, trong cái nhìn chăm chú của mọi người. Xuất Vân Tử ở ngoài hai trượng không khỏi thương tích lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ, bị tiểu tử đó đoạt trước rồi, tiện nghi đã tới tay lại không còn! Mà chỉ trong nháy mắt, thần sắc của hắn lại trở nên khinh ngạc.

Sau một tiếng bùm trầm đục, ngón tay Lâm Nhất giống như đâm vào vách tường, vừa chạm vào đoàn quang hoa đó liền bị dẩy văng ra. Cũng may là hắn có phòng bị, vội vàng hai chân trầm xuống đứng vững lại mới không xảy ra bất ngờ, nhưng lại vẫn kinh ngạc không thôi. Nếu không thể phá giải cấm chế bao bọc thước ngọc, bảo vật trước mắt chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.