- Ha ha! Bảo vật chính là giành cho người có đức! Lâm huynh đệ tránh sang bên đi, để vi huynh thử một lần.
Xuất Vân Tử không nhịn được trở nên đắc ý, vừa cười to vừa ra sức bước tới gần.
Lâm Nhất thần sắc khẽ động, không để ý tới tới Xuất Vân Tử, giơ tay lên búng một cái. Một giọt tinh huyết tách làm hai nửa, trong nháy mắt xuyên qua quang hoa óng ánh đó rồi phân biệt chạm vào thước ngọc. Sau đó, tất cả đều không có gì dị thường.
Thấy thế, Xuất Vân Tử rất yên tâm cười nói:
- Ha ha! Bảo vật thông linh, chọn chủ mà theo! Lâm huynh đệ hay là đừng làm mất thời gian nữa.
Lâm Nhất có chút đăm chiêu, đột nhiên vươn hai tay lại cong tay búng một cái. Chỉ thấy ba giọt tinh huyết lấp lánh hào quang ba màu vàng, đỏ, đen đột nhiên bay tới, còn chưa tách thành hai nửa đã chui vào trong quang hoa trên thạch đài.
Chỉ trong nháy mắt, một đoàn quang mang mãnh liệt chói mắt đột nhiên nổ tung, lập tức chiếu cho mật thất mấy chục trượng sáng như ban ngày. Ngoài Lâm Nhất ra, mọi người ở đây đều quay đầu tránh né, hai mắt đau nhói.
Một thoáng sau, Xuất Vân Tử và mọi người cố gắng quay lại nhìn. Quang hoa trên thạch đài cùng với thước ngọc bên trên đều vô tung vô ảnh, tinh quang ở phần nóc mật thất cũng chậm rãi trở nên ảm đạm.
Có điều, bảy điểm tinh quang đó không ngờ hóa thành chím điểm tinh mang như có như không! Mà bất kể là nơi thị lực có thể đạt được nhìn tới, hay là nơi thần thức có thể thể lan tới đều không thấy thước ngọc đâu. Lâm Nhất hai tay trống trơn, cũng kinh ngạc không thôi...
- Cấm chế không còn nữa rồi!
Theo một tiếng thét kinh hãi của Mặc Cáp Tề, Lâm Nhất và mọi người đều phục hồi tinh thần. Mật thất to mấy chục trượng dần dần chìm vào bóng tối, mà cấm chế xung quanh thạch đài đã không còn lại chút nào!
Đúng vào lúc này, Xuất Vân Tử thất thanh kêu lên:
- Nơi này quỷ dị quá! Mau lui đi.
Mà hắn còn chưa kịp chạy ra, thạch đài đó đã đột nhiên phát ra tiếng răng rắc trầm đục, theo đó là uy thế vừa nhanh vừa mạnh đột nhiên trào ra bốn phía, trong nháy mắt đã nhấn chìm mọi người ở đây.
Lâm Nhất không kịp né tránh, liền bị quăng ra ngoài. Mà theo cảnh vật trước mắt biến đổi, hắn không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Đây là một sơn cốc hẹp dài, khắp nơi đều là tu sĩ đang hoảng hốt lo sợ. Có người ở trong không trung không ngừng bay xuống, có người đang quay đầu lại hô to, còn có người nhìn về phía mình với vẻ đầy ngạc nhiên.
- Hạo Thiên tháp bị hủy rồi.
- Là do có người lấy được bảo vật dẫn tới.
- Là mấy người đó đoạt bảo hủy tháp...
- Đừng để mấy người đó chạy mất.
- ...
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất vội vàng ổn định thân hình nhìn xung quanh. Chỉ có hai người Xuất Vân Tử và Công Lương Tán là không biết đã đi dâu, bảy người còn lại thì vẫn ở đây, đang quay đầu nhìn xung quanh. Mà trên cự phong ở phía sau, một tòa tháp khống lồ bằng bạch ngọc cao chọc trời giống như là ảo ảnh, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
- Các vị đạo hữu! Tại sao lại cản đường?
Theo tiếng hét phẫn nộ của Công Dương Lễ vang lên, hai chân Lâm Nhất đã chạm đất, trong lòng lại không khỏi thắt lại. Hắn theo tiếng nhìn lại, không quên lưu ý tình hình bốn phía.
Sơn cốc này rộng vài ba dặm, dài ngắn chừng hơn mười dặm, hai bên đều là núi cao, bốn phía toàn là ngọc thạch nửa xám nửa trắng, hơn nữa nguyên khí và linh khí nồng đậm, cũng có một tầng cấm chế cường đại cản đường đi lên trên. Tinh thần Trước đây có thể thấy được một cách rõ ràng hiện rỡ đã không thấy tung tích. Mà nơi này không biết vì sao có thêm mấy trăm tu sĩ, ai nấy khẩu âm hơi quái dị, đều thần sắc bất thiện, khí thế hùng hổ.
Lâm Nhất nhìn về phía cốc khẩu duy nhất ở xa xa, tiếp theo lại nhìn về phía trước, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại. Nơi này xuống mấy trăm người, trừ các tu sĩ Nguyên Anh đông đúc ra không ngờ còn có hơn mười vị cao nhân Hóa Thần, cũng bao vây nhóm mình ở trên triền núi không lớn này.
- Khi các ngươi hiện thân trong Hạo Thiên tháp chính là hủy bảo tháp bị hủy! Đây là điều mọi người đều thấy không thể chối cãi!
Ngoài mấy chục trượng, một tu sĩ trung niên mặt tròn râu đen khí thế bức người, cười lạnh nói với Công Dương Lễ:
- Giao bảo vật trong tháp ra thì thôi, nếu không, nơi này chính là nơi táng thân của các ngươi!
Có người phụ họa:
- Hạo Thiên từ giờ không còn tồn tại nữa! Tội các ngươi to lắm.
Có người tức giận bất bình nói:
- Chúng ta tìm kiếm ở đây mấy trăm năm vẫn không thu hoạch được gì, lại không ngờ bị các ngươi đoạt bảo hủy tháp, thật là đáng giận...
Cũng có người tò mò nói:
- Từ khẩu âm và phục sức cho thấy, nhóm ngươi này không phải là tu sĩ của Hành Thiên tiên vực ta.
Những gì nhìn thấy, nghe thấy khiến Công Dương Lễ có chút ngỡ ngàng lúng túng. Hắn quay đầu nhìn đồng bạn, ai nấy đều thần sắc lo sợ mà ngơ ngác.
Hành Thiên tiên vực? Trải qua thiên tân vạn khổ tới được Tiên Vực, cuối cùng đã được thỏa ước nguyện! Đại điện và mật thất lúc trước không ngờ là Hạo Thiên tháp của Hạo Thiên tiên cảnh, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng! Thước ngọc thần bí khó lường đó chính là bảo vật mà những tu sĩ này đang tìm kiếm?
Có điều, có trời mới biết bảo vật đi đâu rồi.