Vô Tiên

Chương 1654: Chương 1654: Thiên uy phục long (1)




Tiên Vực mà mình một mực tìm kiếm ở ngay trước mắt, nhưng chưa kịp khiến người ta kinh hỉ thì đã rơi vào ngỡ ngàng và thất thốt!

Trong sơn cốc hẹp dài này bất kể là mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh hùng hổ hung hăng, hay là hơn mười vị đồng đạo Hóa Thần khí thế bức người đều không phải là hạng đầu đường xó chợ! Mà cốc khẩu duy nhất lại không phải là thông suốt, rõ ràng có thể thấy được có người canh gác. Hơi vô ý chút chỉ sợ là tất cả đều bất thiện! Mà vừa đến đã đột nhiên bị bắt nạt làm nhục, phải làm thế nào đây.

Ánh mắt Văn Bạch Tử lướt qua bốn phía, tiến lên một bước đứng sóng vai với Công Dương Lễ, chắp tay nói:

- Tại hạ Văn Bạch Tử, một nhóm... Tám người, đều đến từ nơi xa! Vừa rồi vô tình xâm nhập nơi này, cũng không biết duyên cớ tiên cảnh bảo tháp bị hủy! Về phần bảo vật mà chư vị nói lại càng khiến người ta không hiểu ra sao!

Nói xong, hắn cố nặn ra nụ cười, nói tiếp:

- Gặp nhau chính là có duyên! Không biết đạo hữu xưng hô thế nào...

Người trung niên mặt tròn râu đen lúc trước còn chưa lên tiếng, lão giả gầy gò râu muối tiêu đứng ở bên cạnh tò mò nhắc lại một câu, sau đó lớn tiếng hỏi:

- Các ngươi rốt cuộc đến từ phương nào, nói thật ra đi.

Thấy đối phương vô lễ như vậy, Văn Bạch Tử bất động thanh sắc nói:

- Đã là nơi xa xôi, không nhắc tới cũng được.

Lão già đó hừ một tiếng, trong mắt chớp động lãnh mang, nói:

- Như vậy xem ra, các ngươi không phải Hành Thiên tu sĩ, lại không phải đến từ Tiên Vực khác, chẳng lẽ là phi thăng đến đây à.

Hắn vừa dứt lời, bốn phía liền có tiếng cười nhạo vang lên.

- Từ bao vạn năm trước, chưa từng nghe nói có người phi thăng! Mấy người này còn tưởng mình là cao nhân luyện hư hợp thể, ha ha.

- Ra vẻ huyễn hoặc mà thôi! Chỉ là muốn thừa dịp loạn mà thoát khỏi nơi này.

- Hừ! Không giao ra bảo vật, đừng ai hòng rời khỏi Hạo Thiên cốc nửa bước.

- Hạo Thiên tháp bị hủy, nếu kinh động tới tiền bối cao nhân, vậy thì không xong rồi.

- ...

Người trung niên mặt tròn râu đen có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, chắc là người cầm đầu ở đây. Hắn cực kỳ ngạo mạn khoát tay, đợi xung quanh yên tĩnh lại, khinh thường nhìn Văn Bạch Tử nói:

- Để các ngươi được rõ nhé, ta chính là Thiên Uy môn Thân Báo! Trong mười hơi thở, nếu không hai tay dâng ra bảo vật trong tháp, đừng ai hòng sống sót mà ra khỏi Hạo Thiên!

Văn Bạch Tử sắc mặt trầm xuống, cố gắng mềm tính nói:

- Chúng ta thật sự không biết bảo vật ở đâu thì phải làm sao?

Thân Báo cười lạnh nói:

- Thúc thủ chịu trói, để ta xử lý!

Nén giận rồi mà không ngờ vẫn là kết cục thế này, thật sự khiến người ta không thể nhịn được nữa! Tu vi hai bên tương đương, ai sợ ai chứ! Văn Bạch Tử tức giận, liền muốn phát tác, Tùng Vân tán nhân thân hình khẽ động bước lên cạnh hắn, nghiêm nghị quát:

- Tự dưng làm khó, ỷ thế hiếp người! Thật là buồn cười!

Công Dương Lễ sớm đã mặt giận dữ, mang theo khí thế uy nghiêm cao giọng nói:

- Người đông thế mạnh thì sao? Chúng ta không phải là hạng người để mặc người khác khi nhục đâu!

Âm Tán Nhân sắc mặt tái nhợt, quanh người phát ra khí âm hàn hiếm thấy, nhẹ nhàng bay tới bên cạnh ba vị đồng bạn, cười lạnh nói:

- Ha ha! Đây chính là Tiên Vực sao? So với đámg người ở thâm sơn cùng cốc chúng ta thì chẳng qua cũng vậy thôi!

Mặc Cáp Tề hừ một tiếng, tiến lên ngẩng đầu đứng thẳng, nghiêm mặt nói:

- Sĩ khả sát bát khả nhục!

Trong nháy mắt, năm vị tu sĩ Hóa Thần của Cửu Châu đứng thành một hàng trên sườn núi, ai nấy thần sắc lạnh lùng mà hiên ngang! Bách Lý Xuyên tay vuốt râu, cười tự giễu, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Nơi có người thì có phân tranh, có giang hồ! Cái gọi là Tiên Vực cũng thế thôi!

Nói xong, hắn thần thái tự nhiên đi tới bên cạnh Mặc Cáp Tề, cảm khái nói:

- Huynh đệ cãi nhau trong nhà, ra ngoài bị khinh rẻ! Sinh tử trước mặt, ai có thể không đếm xỉa đến chứ.

Tự dưng rơi vào vòng vây, lại có cường địch hung hăng, sáu vị tu sĩ Hóa Thần đến từ Cửu Châu cũng không hoang mang, cũng không khúm núm, càng không sợ hãi hoặc là giận chó đánh mèo! Nơi này không có bè phái, không có ân oán ngày xưa, chỉ có tu sĩ Cửu Châu lưu lạc tới dị vực, còn có cùng chung mối thù. . .

Sáu vị cao nhân Hóa Thần đứng thành hàng trên sườn núi, cố ý mà như vô tình bảo vệ hai tiểu bối Nguyên Anh đồng hành ở sau lưng! Liên tục sinh biến, cũng mạc danh kỳ diệu rơi vào trong tuyệt cảnh, dù là Hoa Trần Tử cơ trí bách biến cũng khó có thể phân rõ ngọn nguồn trước sau, cũng vì thế mà tâm sinh bất an! Tiên Vực Khiến người ta hướng về không thôi lại là tình hình như thế này à? Hơn nữa bất kể là bảo vật trong tháp đi đâu, cho dù là hai tay dâng lên, nhìn tình hình hôm nay cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Hoa Trần Tử nhìn về phía Lâm Nhất ở bên cạnh, thấy hắn thủy chung nhíu mày không nói gì, nàng ta không khỏi lặng lẽ truyền âm hỏi:

- Giờ phải làm sao đây.

Lâm Nhất ánh mắt chớp động, yên lặng lưu ý động tĩnhxung quanh, tâm niệm xoay chuyển rất nhanh. Hạo Thiên tiên cảnh, chắc là cũng giống như Huyền Thiên, Hậu Thổ, Câu Trần, đều là nơi tiên vực viễn cổ sụp đổ lưu lại. Mà Tiên Vực này không phải là Tiên Vực đó! Ngoài ra, mấy trăm tu sĩ này chính là vì bảo vật trong Hạo Thiên tháp mà đến. Hai thanh thước ngọc đó tuyệt không tầm thường.

Thiên Uy môn Thân Báo kia và tu sĩ xung quanh đều là hạng người vô lý ngang ngược! Sáu vị tiền bối Hóa Thần của Cửu Châu hiếm có một hồi đồng lòng hợp lực, chỉ sợ tình hình cuối cùng vẫn khó có thể đoán trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.