Vô Tiên

Chương 1655: Chương 1655: Thiên uy phục long (2)




Nơi gọi là Hành Thiên tiên vực này khiến người ta khó phân biệt manh mối! Có điều, đây không phải là một phiến nhạc thổ!

Nghe thấy bên cạnh có người hỏi, Lâm Nhất quay đầu nhìn về phía Hoa Trần Tử, âm thầm nói:

- Cứ xem thời cơ mà ứng biến.

Hắn nhấc chân bước về phía trước, đã tới bên cạnh Bách Lý Xuyên, cử chỉ bình tĩnh mà thong dong.

Lâm Nhất và sáu vị tiền bối Hóa Thần đứng cùng nhau.

Đúng lúc này, Thân Báo kia hung ác nói:

- Nếu các ngươi cứ u mê không tỉnh ngộ.

Tùng Vân tán nhân vuốt râu dài, không cam lòng yếu thế hừ lạnh nói:

- Thì làm sao?

Trong mắt Thân Báo hung quang chợt lóe, cười lạnh một tiếng, chậm rãi giơ tay lên nói tiếp:

- ...Đối địch với Thiên Uy môn ta chính là đối địch với Hành Thiên tiên vực, chính là kể địch của Tiên minh, các ngươi đây là tự tìm đường chết!

Theo động tác của hắn, hơn mười tu sĩ Hóa Thần và mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh ở xung quanh chậm rãi lui về phía sau. Chưa đợi hắn ra lệnh, trong lòng Lâm Nhất không nhịn được giật thót, gấp giọng nói:

- Tuyệt đối không thể để họ kết trận, các vị tiền bối hợp lực lao về phía cốc khẩu. . .

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Lâm Nhất đã biến mất tại chỗ. Trong nháy mắt, trong đám người ở cách gần trăm trượng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm.

Thân hãm vòng vây, lại vẫn dám động thủ trước? Thân Báo bất ngờ không kịp đề phòng không khỏi ngẩn ra, lập tức cả giận nói:

- Cả gan làm loạn! Cùng ta bắt giết đám người lai lịch không rõ này.

Tùng Vân tán nhân cùng Cửu Châu Cửu Châu ở bên cạnh cũng rất bất ngờ. Lâm Nhất vẫn luôn trốn tránh không lộ mặt lúc này đột nhiên động thủ, dụng ý không cần nói cũng biết! Đây là muốn đả loạn trận thế của đối thủ rồi thừa cơ đoạt lấy một đường ra!

- Động như lôi đình, tiên hạ thủ vi cường! Hảo tiểu tử. . .

Tùng Vân tán nhân khí thế lên cao, hô to:

- Lời nói của Lâm Nhất không sai, nếu tùy ý để mấy trăm người kết trận, chúng ta chắc chắn sẽ thập tử vô sinh! Việc đã đến nước này, chỉ tiến không lùi, giết ra ngoài.

Theo hô to của hắn, sáu người hợp lực dẫn theo Hoa Trần Tử một đường lao về phía cốc khẩu ở ngoài hơn mười dặm! Thân Báo sao chịu bỏ qua, cùng hơn mười vị tu sĩ Hóa Thần đón đầu ngăn cản, hai bên nháy mắt đã đánh nhau. Trong sơn cốc pháp bảo nổ vang, sát khí khắp nơi.

Rắc một tiếng, trong máu đỏ văng khắp nơi, một người bị kiếm quang phá không mà đến chém thành hai nửa. Tu sĩ xung quanh còn đang kinh ngạc không thôi thì đạo kiếm quang màu vàng đã theo bóng người màu xám bỗng nhiên lóe lên rồi không thấy đâu, trong chớp mắt lại xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng, tiếp theo lại có người phát ra một tiếng thê lương thê lương.

Mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh thật sự liên thủ với nhau, đủ để khiến các tiền bối Hóa Thần ở đây cũng phải kiêng kị ba phần! Mà nhiều người như vậy chen chúc trong sơn cốc hẹp dài, bị Lâm Nhất xâm nhập vào giữa rồi đại sát tứ phương, lại khó có thể thi triển quyền cước, chỉ sau một thoáng đã trở nên rối ren.

Cùng lúc đó, sáu vị tu sĩ Hóa Thần dám Tùng Vân tán nhân, Văn Bạch Tử hợp lực với nhau, bức cho đám người Thân Báo liên tục lui về phía sau!

Một con cự thú mặc giáp dài năm sáu trượng giống như một thanh lợi nhận vô cùng sắc bén bổ vậy trước; Hắc long, ngân giao dài hơn mười trượng không cam lòng yếu thế, anh dũng xông lên trước. Công Dương Lễ và Tùng Vân tán nhân cùng Văn Bạch Tử sáng vai lao lên trước. Bách Lý Xuyên và Mặc Cáp Tề thì bảo vệ hai cánh trái phải, Âm Tán Nhân thì đoạn hậu. Sáu người cách nhau hơn mười trượng, đều thi triển thần thông hô ứng đầu đuôi, chỉ có Hoa Trần Tử ở giữa là cắn chặt môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kích động.

Tu vi của đám người Thân Báo không chiếm lợi thế, pháp bảo trong lúc gấp gáp tế ra khó có thể thể hiện uy thế, trơ mắt nhìn đám người Cửu Châu di động về phía trước. Mà mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh của Hành Thiên tiên vực vẫn vô cùng hỗn loạn, lại bất lực với Lâm Nhất xuất quỷ nhập thần.

Đúng vào lúc này, lão giả râu tóc bạc trắng lúc trước bỗng nhiên rời đi, khiến cho một đám tu sĩ Hóa Thần trong lòng khó hiểu. Thân Báo không thèm ngăn cản đám người Cửu Châu lại nữa, cả giận nói:

- Tấn Sơn Tử! Phục Long môn của ngươi dám tự tiện làm việc à?

Tấn Sơn Tử thầm hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà cao giọng đáp:

- Cứ chen chúc ở đây thì khó tránh khỏi khiến kẻ địch thừa cơ đào thoát! Chỉ cần chặt đứt đường ra thì tặc nhân chỉ có kết cục thúc thủ chịu trói thôi!

Thân Báo giật mình vội vàng lớn tiếng quát:

- Giữ cửa cốc.

Theo phân phó của hắn, mấy trăm tu sĩ Nguyên Anh lần lượt chạy về phía cốc khẩu. Mà bản thân hắn thì thân hình lóe lên, đã đi trước một bước lao ra ngoài hơn mười dặm. Sau đó hơn mười bóng người vội vàng lướt qua sơn cốc.

Một kiếm đánh bay tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, Lâm Nhất đang muốn thừa cơ hạ sát thủ tiếp thì lại ở tại chỗ hiện ra thân hình ngạc nhiên nhìn chung quanh. Đám người đang thối lui như thủy triều, mười ba vị tu sĩ Hóa Thần của Hành Thiên tiên vực thì lui giữ cốc khẩu! Mà bảy người bọn Văn Bạch Tử của Cửu Châu tuy có phát hiện, nhưng vẫn chậm một bước.

Lâm Nhất không thèm nghĩ nhiều, xoay người nhìn về phía tử thi trên đất. Liên tiếp giết mấy người, cũng không thấy có túi Càn Khôn. Hắn trong lòng khẽ động, giơ tay lên bắn ra một viên lửa, chỉ một thoáng đã đốt thi hài thành tro. Sau đó, tay tóm hờ một cái, một chiếc nhẫn sắt nhỏ bay vào trong tay.

Càn Khôn giới? Tu sĩ của Tiên Vực không phải dùng túi Càn Khôn mà là Càn Khôn giới hiếm thấy ở hạ giới.

- Chậm tất sinh biến!

- Cố gắng lao ra thôi!

- Chỉ có thoát khỏi sơn cốc mới có thể cướp được một đường sinh cơ! Nếu không chúng ta đều phải chết ở đây.

- Lâm Nhất, theo lão phu giết ra ngoài. . .

Khi Tùng Vân tán nhân và Văn Bạch Tử đang tìm đối sách, không quên quay đầu lại gọi một tiếng. Sau đó, mọi người lao về phía trước. Lâm Nhất thu hồi thứ gì đó, lập tức đi theo.

Bên trong sơn cốc, một nhóm tám người vội vàng tiến về phía trước. Mà ở ngoài hơn mười dặm, tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều không thấy thân ảnh, chỉ có mười ba vị tu sĩ Hóa Thần đang trận địa sẵn sàng đón quân địch!

Thấy tình hình này, đám người Tùng Vân, Văn Bạch Tử cùng Công Dương Lễ đều thần sắc ngưng trọng, lại không hẹn mà cùng nhìn về Lâm Nhất đang từ đằng sau bay tới. Nếu thật sự triển khai trận trượng, sáu người bên ta không phải là đối thủ c mười ba người đối phương, càng đừng nói tới cướp đường mà chạy! Có điều, Thiên Ma ấn của người nào đó lại rất có hy vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.