Cốc khẩu Hạo Thiên cốc, rộng hơn hai trượng, cao hơn mười trượng, giống như một khe cửa hẹp. Tới gần dốc ở cốc khẩu, mười ba vị tu sĩ Hóa Thần bọn Thân Báo và Tấn Sơn Tử đang dựa vào nơi hiểm yếu mà thủ.
Lâm Nhất đuổi theo mọi người, lập tức hiểu ra, trầm giọng nói:
- Vào lúc nguy cấp như thế này, chư vị tiền bối cứ ra lệnh tại hạ tất sẽ toàn lực ứng phó!
Trong mắt Tùng Vân tán nhân tinh quang lóe lên, thế đi không ngừng, tay áo vung lên nói:
- Chỉ có đạp phá lồng giam mới có thể thể thấy trời cao biển rộng! Lâm Nhất, phải xem ngươi thủ đoạn như thế nào.
Công Dương Lễ gật đầu phụ họa, Văn Bạch Tử thì do dự một thoáng, vẫn theo tiếng mà nói:
- Chỉ dựa vào ngươi và ta thì khó lòng đột phá được vòng vây! Mà hợp lực với nhau mới thể hiện được cái uy của tiên môn Cửu Châu ta! Lâm Nhất! Cứ phóng tay mà làm đi! Đám người lão phu sẽ hậu thuẫn cho ngươi!
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua mọi người, hai hàng lông mày nhíu lại, thân hình đột nhiên nhanh hơn. Dần dần tới gần cốc khẩu, hai tay hắn đột nhiên múa ra một mảng ảo ảnh, từng đạo pháp quyết đột nhiên bay ra. Tùng Vân, Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ, Mặc Cáp Tề, Bách Lý Xuyên, Âm Tán Nhân và Hoa Trần Tử bảy người theo hắn mà đi.
Trong nháy mắt, Lâm Nhất đã đến cách cốc khẩu nghìn trượng!
Một tiểu bối Nguyên Anh đi đầu xông tới, khiến đám người Thân Báo và Tấn Sơn Tử khinh thường không thèm bận tâm, lại vẫn sử dụng pháp bảo bày ra thiên la địa võng trước dốc ở cốc khẩu, chỉ đợi có người tiến lên chịu chết!
Lâm Nhất không do dự, ba mươi sáu, bảy mươi hai, một trăm lẻ tám đạo pháp quyết lập tức chồng lên nhau. Một cơn gió đen xuất hiện, bỗng nhiên hóa thành một thanh búa lớn hàn ý dày đặc. Cùng lúc đó, bảy người Tùng Vân, Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ ở phía sau hắn thừa cơ tế ra pháp bảo trong tay.
Thân Báo và Tấn Sơn Tử lúc này mới phát hiện có gì đó không ổn! Sát khí lành lạnh từ búa lớn quỷ dị đó tỏa ra khiến người ta sợ hãi! Sau đó là sáu vị tu sĩ Hóa Thần toàn lực xuất thủ, cũng không thể khinh thường. Một kích hung hãn dưới sự liên thủ này, thế không thể đỡ! Hai người bọn họ không muốn tránh đường, lại càng không dám chậm trễ, định cùng hơn mười vị đồng bạn ở xung quanh đồng loạt tế ra pháp bảo. . .
Một nhóm tám người của Cửu Châu không sợ cường địch, khí thế như cầu vồng! Ngón tay Lâm Nhất chỉ về phía trước, ma phủ cực lớn cuốn theo thế phong vân gào thét mà đi. Đám người Tùng Vân, Văn Bạch Tử thì cố gắng xông lên trước.
- Ầm!
Trong nháy mắt, hai bên địch ta đánh giáp lá cà, giống như là trời với đất va chạm. Bên trong quang mang loá mắt, một tiếng nổ vang vọng cả sơn cốc. Thiên Ma ấn của Lâm Nhất bổ về phía trước, cự thú của Công Dương Lễ, hắc long của Tùng Vân tán nhân và ngân giao của Văn Bạch Tử cùng với phi kiếm của Bách Lý Xuyên, Âm Tán Nhân, Mặc Cáp Tề càng giống như cày cào hang, thừa cơ cuốn tới.
Thế cố thủ của mười ba người lập tức tan rã, tám người đối thủ vẫn giống như là liều mạng điên cuồng lao tới. Đám người Thân Báo và Tấn Sơn Tử kinh hãi, đều không còn chiến ý, tuỳ thời vội vàng thi triển độn pháp tránh né. Mà Thiên Ma ấn của Lâm Nhất thì thế đi không giảm, ầm ầm đánh về phía cốc khẩu. Thế tiến tới không bị cản trở, đám người Tùng Vân và Văn Bạch Tử ở đằng sau tinh thần đại chấn, cũng không ngờ tình hình đột nhiên nghịch chuyển.
Ầm.
Lại một tiếng lổ thình lình vang lên.
Trong nháy mắt Thiên Ma đại phủ tứ phân ngũ liệt, uy thế vô cùng mạnh mẽ giống như cuồng phong thổi ngược, thoáng chốc đã quét cho tám người bọn Lâm Nhất đang xông đến cốc khẩu bay ngược ra sau.
Lâm Nhất người ở giữa không trung, chỉ cảm thấy khí cơ bị tắc, không nhịn được phun ra một ngụm máu nóng, vẫn kinh hãi khó chịu. Uy lực của Thiên Ma ấn mặc dù đi được hơn nửa, nhưng tuyệt đối không phải bình thường. Thế liên thủ của đám người Tùng Vân và Văn Bạch Tử cũng không thể khinh thường. Mà tự dưng, thế công của bên ta sụp đổ, hơn nữa không chịu nổi một kích. Là ai mà có tu vi cường đại như vậy.
Bùm, bùm, mấy tiếng trầm đục vang lên, tám người Cửu Châu lần lượt ngã vào trong sân cốc ngoài mấy trăm trượng. Vào nháy mắt Lâm Nhất vừa rơi xuống đất lại phun ra một ngụm máu. Hắn đứng mũi chịu sào, khó tránh khỏi bị thương nặng. Lại vội vàng lấy ra mấy viên đan dược rồi nuốt vào, kiểm tra thấy chưa bị thương tới tâm mạch, lúc này mới yên lòng, khi nhìn quanh bốn phía thì không khỏi thần sắc biến đổi.
Tùng Vân tán nhân, Văn Bạch Tử cùng Công Dương Lễ đều râu dài nhuốm máu, vẻ mặt hoảng sợ; Tình cảnh của Mặc Cáp Tề, Bách Lý Xuyên và Âm Tán Nhân thì đỡ hơn mấy phần, nhưng đều dáng vẻ chật vật; Hoa Trần Tử thì mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng!
Tình cảnh này, khiến Lâm Nhất không rảnh để nghĩ nhiều. Hắn vội vàng từ dưới đất bò dậy, trong lòng bỗng nhiên giật thót. Còn chưa đợi hắn có phát hiện, từng đạo uy thế cường đại không thể chống cự đã từ trên trời giáng xuống.
Trong nháy mắt uy thế hàng lâm, không ngờ khiến người ta tay chân chậm chạp, thần hồn khó có thể tự thị. Lâm Nhất thấy không ổn, vừa muốn tránh né thì đã muộn mất rồi! Mấy sợ dây thừng đen xì phá không bay ra, trong nháy mắt đã trói chặt hắn, không thể giãy dụa. . .
Lâm Nhất cố giữ vững tâm thần, ngạc nhiên nhìn chung quanh. Chỉ thấy trên một khoảng đất rộng chừng hơn mười trượng, một cột đá bằng hắc ngọc đứng sững sững. Nhóm người Cửu Châu không ai may mắn thoát khỏi, đều bị trói lên đây, ai nấy kinh hãi không thôi!
Đúng vào lúc này, trên sườn núi trước cốc khẩu, hai bóng người lặng lẽ xuống. Đó là hai lão giả râu tóc bạc trắng, phân biệt mặc đạo bào màu vàng đất và đạo bào màu đen. Đám người Thân Báo và Tấn Sơn Tử đi ra bái kiến, có người gọi tiền bối, có người gọi sư bá, có người gọi môn chủ.
Lâm Nhất nhìn chằm chằm, trong lòng rét run từng trận. Nơi Thần thức có thể vươn tới, thân ảnh của hai lão giả đó như có như không, mà tu vi sâu không thể lường được! Người đến chính là cao nhân Luyện Hư sao? Nếu không thì Thân Báo và Tấn Sơn Tử sao lại thân phận vãn bối để bái kiến, lại làm sao vừa tới đã bắt được đám người Cửu Châu.
- Sư tổ.
Thân hình nhỏ nhắn của Hoa Trần Tử bị trói trên cột đá, lộ hết vẻ bất lực! Nàng ta vốn định lên tiếng cầu cứu, lại vô lực ngậm miệng lại. Vốn tưởng rằng có thể lao ra khỏi sơn cốc, không ngờ dị biến nổi lên. Chuyến này tám người đều khó có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa thả khó có thể lường trước.
Tùng Vân tán nhân địa bất đắc dĩ với Hoa Trần Tử, quay sang cùng mấy vị đạo hữu ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy vẻ mặt lo lắng mà hoảng loạn. Lúc trước, có thể hợp lực liều mạng với đám người Thân Báo tu vi không cách biệt là bao. Mà đối thủ đột nhiên đổi thành tiền bối Luyện Hư trong lời đồn, thật sự khiến người ta trở tay không kịp, hơn nữa lại không thể ứng đối! Cái này giống như là Kim Đan đối trận với Nguyên Anh, thắng bại không có gì phải lăn tăn.
Không chỉ như vậy, cột đá cắm trên mặt đất điều này có khả năng trấn hồn khóa thần. Mọi người ngoài tu vi bị phong bế còn bị dây thừng màu đen cực kỳ chắc chắn giam cầm tay chân. . .
Trên triền núi ở Cốc khẩu, lão giả mặc áo vàng hờ hững từ xa nhìn tám người đang bị trói, lại hướng về phía núi cao bên cạnh rồi khẽ lắc đầu, sau đó mở miệng nói:
- Biết Hạo Thiên tháp bị hủy, lão phu và Tổ Uyên đạo hữu lúc này mới tìm đến đây! Mà chuyện quá trọng đại, còn phải báo cáo rồi mới quyết định được! Có điều, mấy tiểu bối lai lịch không rõ này cũng có chút thủ đoạn.
Dáng người hắn gầy gò, bất cẩu ngôn tiếu, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ uy nghiêm không được phép nghi ngờ!
Lão giả áo đen được gọi là Tổ Uyên ở bên cạnh dáng người chắc nịch, vẻ mặt tùy tiện, cười nói:
- Thân Nhạc đạo hữu không cần phải lo lắng! Không ai thoát được Phục Long thung và Khốn Long tác của ta cả.
Lão giả áo vàng tên là Thân Nhạc, hơi lắc đầu, mang theo mấy phần âm trầm nói:
- Vừa rồi mấy tiểu bối đó liều mạng, không ngờ có thể thi triển ra một kích có thể sánh với Luyện Hư sơ kỳ, thật sự không nên lơ là!
Tổ Uyên không cho là đúng xua tay nói:
- Ngươi và ta hai nhà mỗi nhà lưu lại một vị đệ tử đắc lực trông coi nơi này, những người còn lại thì đều ra ngoài Hạo Thiên tiên cảnh thông truyền cho các nơi, không thể tùy ý tiết lộ chuyện Hạo Thiên tháp bị hủy...
Còn chưa nói hết, hắn lại có chút khó chịu hừ một tiếng, oán giận nói:
- Việc này chắc khó giấu diếm, lại khổ hai người chúng ta rồi.
- Đạo hữu ăn nói cẩn thận!
Thân Nhạc nhắc nhở một câu, như có ám chỉ gì đó.
Tổ Uyên ngẩn ra, lập tức mang theo mấy phần thần sắc kiêng kị ngẩng đầu nhìn, phẫn nộ nói tiếp:
- Thôi! Ai bảo Hạo Thiên tiên cảnh ở địa bàn của hai nhà chúng ta chứ! Lần này khó tránh khỏi phải đi một chuyến để tỏ kính ý.
Hắn lại phân phó
- Tấn Sơn Tử ở lại trông coi Hạo Thiên! Nếu có sơ xuất gì, ngươi cứ tự sát đi, đừng để lão phu phải động thủ!
Nói xong, hắn vung tay áo, quay người nghênh ngang rời đi.
Tấn Sơn Tử đã là lão giả, nhưng ở trước mặt Tổ Uyên lại câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hắn vội vàng khom người lĩnh mệnh.
Thân Nhạc lại dặn dò Thân Báo của Thiên Uy môn mấy câu rồi lập tức đi theo Tổ Uyên rời khỏi Hạo Thiên cốc. Các tu sĩ Hóa Thần còn lại đều lần lượt rời đi, ai làm chuyện nấy.
Sau một thoáng, Hạo Thiên cốc đang ầm ĩ cuối cùng cũng trở nên im ắng. Hai vị tu sĩ Hóa Thần của Thiên Uy môn và Phục Long môn đều dẫn theo hơn mười đệ tử Nguyên Anh canh giữ ở cốc khẩu, biến toàn bộ sơn cốc thành một lồng giam chân chính.
Tấn Sơn Tử có lệnh trong người nên không dám lơ là, khoanh chân tĩnh tọa trên dốc núi trước cốc khẩu, thành thành thật thật giữ vững bổn phận. Không chỉ như vậy, hắn còn phái đệ tử tuần tra ngoài cốc, phòng ngừa bất trắc.