Vô Tiên

Chương 1657: Chương 1657: Ta tới giết ngươi (2)




Thân Báo thì không bận tâm tới sự cẩn thận của Tấn Sơn Tử, tách đệ tử lưu thủ xuống núi. Theo hắn, chỉ là hai tiểu bối không đáng nhắc tới cùng với sáu tu sĩ Hóa Thần nghển cổ chờ chém mà thôi! So với chờ đợi lệnh tiếp theo, chẳng thà đi xuống thẩm tra trước một phen, có lẽ sẽ có được tin tức gì đó.

Tấn Sơn Tử hai mắt nhắm hờ, lại vẫn nắm rõ tình hình chung quanh. Hắn sụp mí, có chút không vui nói:

- Thân đạo hữu! Trưởng bối sư môn chưa lên tiếng, ngươi và ta không thể tự tiện làm việc.

Thân Báo vừa đi được hai bước liền dừng chân, tựa cười mà như không phải cười xoay người nói:

- Đạo hữu là lo Phục Long, Khốn Long chi thuật nhà ngươi không đủ ổn thỏa ra.

Tấn Sơn Tử khẽ hừ một tiếng, nói:

- Phục Long thung và Khốn Long tác của môn chủ nhà ta chính là nhất tuyệt tiên môn, cho dù tiền bối Luyện Hư mà hãm sâu vào cũng khó có thể thoát thân, càng đừng nói là mấy tu sĩ tha hương đến từ nơi xa xôi.

Thân Báo tay vuốt râu đen, thần sắc tự đắc. Nghe vậy, hắn cười ha ha nói:

- Vậy thì tốt rồi, ta chỉ là tò mò với lai lịch của mấy người đó, cũng không có ý gì khác!

Nói xong hắn chắp tay sau lưng thong thả bước về phía trước.

Tấn Sơn Tử mí mắt lật lên, đành phải mặc kệ.

Chỉ chốc lát sau, Thân Báo rời khỏi triền núi đi vào trong sơn cốc. Nhìn bảy nam một nữ chân tay bị trói, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha ha, đắc ý nói:

- Lúc trước ta đã nói rồi, không ai có thể sống sót rời khỏi Hạo Thiên cốc, giờ thì thế nào.

Người của Cửu Châu trợn mắt nhìn, không nói gì. Việc đã đến nước này, còn có thể làm gì nữa.

Thân Báo chậm rãi tới trước người Công Dương Lễ, trong mắt lóe hung quang, không ngờ giơ tay lên tát một cái.

Bốp, sau một cái tát, Công Dương Lễ mặt không đổi sắc, nhưng trong mặt lại như phun ra lửa, giận dữ quát:

- Cớ sao lại làm nhục người khác.

- Ái chà!

Thân Báo phẩy phẩy ta, giả vờ kinh ngạc nói:

- Da mặt dày thật đấy! Tu vi luyện thể cũng không tồi.

Công Dương Lễ tức giận đến cả người run rẩy, nhưng lại đành bất lực. Tu vi bị phong bế, tứ chi bị trói, khiến người ta căn bản không thể giãy dụa. Hắn đành phải trợn to đôi mắt như muốn ăn thịt người, không ngừng hầm hừ!

Trơ mắt nhìn Công Dương Lễ chịu nhục, những người khác ở đây cũng cảm động lây. Văn Bạch Tử cố nén tức giận, bình tĩnh nói:

- Đều là người cùng thế hệ, xin vị Thân đạo hữu này hãy tự trọng!

Thân Báo lạnh lùng liếc Văn Bạch Tử một cái, cười khằng khặc nói:

- Ta là người có thù không để qua đêm! Nếu ai đắc tội với ta, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết! Ngươi không ngờ còn dám khuyên ta tự trọng. . .

Hắn giơ tay lên giật túi Càn Khôn bên hông Công Dương Lễ, cầm trong tay áng áng, sau đó tò mò lẩm bẩm:

- Đây là cái gì thế.

Rắc! Thân Báo mạnh mẽ xóa đi ấn ký thần thức trên túi Càn Khôn.

Công Dương Lễ lại hự một tiếng, khóe miệng trào máu. Ấn ký trên túi Càn Khôn tác động tới tâm thần, cứ như vậy đột nhiên bị diệt sát, khiến hắn không kịp phòng bị nên khó có thể thừa nhận.

Thân Báo tất nhiên biết tác dụng của túi Càn Khôn, cười ha ha nói:

- Tu di nạp vật à? Các ngươi không ngờ lại dùng thứ thấp kém như vậy. Thì ra đúng là đến từ hạ giới trong truyền thuyết.

Thần sắc của hắn chuyển thành vui, phấn chấn hô lên:

- Vốn tưởng rằng phải phí một phen trắc trở mới có thể tìm được bảo vật của Hạo Thiên tháp, hiện giờ xem ra là đơn giản hơn nhiều, lục soát người là được.

Bốp, lại một cái tát vang lên, nửa mặt Văn Bạch Tử sưng đỏ. Hắn không có thuật luyện thể như Công Dương Lễ, làm sao chịu nổi đòn nặng của Thân Báo. Hắn lửa giận công tâm, thiếu chút nữa thì tức quá mà ngất đi.

- Đây chính là kết cục dám khuyên ta tự trọng!

Thân Báo cười lạnh một tiếng, vươn tay ra tìm được hai túi Càn Khôn trên người Văn Bạch Tử. Hắn không chút lưu tình xóa đi ấn ký, bức cho đối phương khổ sở không thôi.

- Hừ! Trên người chỉ có hai khối tiên tinh, thật đúng là nghèo hèn, còn dám vọng xưng là người cùng thế hệ với ta.

Thân Báo liên tiếp lục sót hai người vẫn chưa tìm được bảo vật khiến mình vừa ý, lập tức mất kiên nhẫn. Hắn đi tới bên cạnh Hoa Trần Tử, vốn định tát một cái để dằn mặt, lại thấy đối phương với nữ tử xinh đẹp, tay không khỏi khựng lại. Có điều trên người một tiểu bối càng không thể tìm được nước béo.

Ác nhân ở trước mặt, Hoa Trần Tử sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, liên tục kêu lên:

- Đừng có đánh ta, đừng có đánh ta.

Thân Báo sắc mặt trầm xuống, lập tức cười gằn nói:

- Xú nha đầu, ta giết ngươi chỉ cần một cái nhấc tay, nếu còn dám kêu.

Hắn giơ tay lên tóm về phía hông Hoa Trần Tử, ai ngờ thuận thế kéo xuống cả túi Càn Khôn bên hông và nửa bên quần áo xuống.

Xoạt.

Nửa người Hoa Trần Tử lập tức loã lồ ra ngoài, ngực sữa nửa kín nửa hở, da thịt trắng như tuyết. Nàng ta vừa sợ vừa giận vừa thẹn, thất thanh kêu lên:

- Đồ vô sỉ!

Thân Báo mặc kệ tiếng mắng chửi của Hoa Trần Tử, chỉ cảm thấy trước mắt đầy hương diễm. Không kìm lòng được lại vươn tay ra.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, tiếng hét giận dữ vang lên. Tùng Vân tán nhân Không thể nhịn được nữa gầm lên như phát điên:

- Dám làm nhục đồ tôn của a, ta tất giết ngươi.

Thân Báo ngẩn ra, lập tức cười gằn với Tùng Vân tán nhân:

- Làm nhục đồ tôn của ngươi thì sao? Ta lột trần nàng ta thì sao? Có bản lĩnh thì tới giết ta đi!

Hắn cố ý chậm rãi vươn tay ra, cực kỳ kiêu ngạo vô sỉ. Hoa Trần Tử muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể bất lực gào thét. Người Cửu Châu ở đây đều vừa xấu hổ và giận dữ.

Chọc giận được mọi người như ước nguyện, Thân Báo trong lòng sung sướng. Lúc hắn đang trêu đùa Hoa Trần Tử, một tiếng quát lạnh vang lên ở phía sau.

- Ta tới giết ngươi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.